Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1515: Hỗn độn tinh sư

Chương 1515: Hỗn độn tinh sư
Cái Thiên Nguyên lạnh giọng cười nói.
- Ồ? Ngươi cứ như vậy có nắm chắc giết được ta?
Diệp Hiên nhắm mắt lại nói.
- Ha ha ha.
Cái Thiên Nguyên lên tiếng cười to, hắn liền nghe được một câu chuyện cười lớn, sau đó tiếng cười tức thì ngừng lại nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Mặc dù ta chỉ còn lại một luồng tàn hồn, không còn tu vi đỉnh phong năm đó, nhưng muốn giết loại bọn tiểu bối như ngươi này chỉ ở lật trong bàn tay.
- Muốn giết ta, chỉ sợ ngươi còn rất sớm a.
Ầm ầm!
Thời không biến ảo, thiên địa vặn vẹo, Diệp Hiên bước ra một bước, chỉ thấy phương thời không này đều đang phá vỡ, cả người nháy mắt đã biến mất ngay trong mắt Cái Thiên Nguyên.
- Lực lượng thời không?
Cái Thiên Nguyên lúc đầu còn cười lạnh lại đột nhiên cứng ngắc, hắn kinh hãi muốn tuyệt gầm thét lên, cả người đều chấn kinh tới cực điểm.
- Lực lượng thời không? Sao hắn lại có lực lượng thời không?
Lòng dạ Cái Thiên Nguyên giống như đều muốn bị khí tạc, cả người hoàn toàn ở vào trạng thái bùng nổ.
Nếu như nói lực lượng gì đáng sợ nhất trong đại thế giới hỗn độn này, vậy không thể nghi ngờ chính là lực lượng hỗn độn thập nhị chí cường, mà Lực lượng thời không càng là xếp tại trước năm hàng ngũ.
- Thời Không thần điện? Ngươi là người của Thời Không thần điện?
Cái Thiên Nguyên liên tục gầm thét.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, xem như người của Thời Không thần điện, cũng rất ít có người có thể tu luyện ra lực lượng thời không, phàm là người có thể tu luyện ra lực lượng thời không, đều là nhân vật cái thế uy chấn vạn cổ, ngươi chỉ là một Đại Thánh, làm sao có thể tu luyện ra lực lượng thời không?
Hai con ngươi của Cái Thiên Nguyên xích hồng như máu, hắn đang điên cuồng gào thét thật lớn.
Bên ngoài.
Diệp Hiên đã lại xuất hiện ở trên đường núi, phía trước hắn chính là đệ nhất vạn đạo cấm chế, chỉ là giờ phút này cấm chế lại tỏa ra hào quang, chiếu rọi ra bộ dáng gầm thét điên cuồng của Cái Thiên Nguyên.
Hiển nhiên, lực lượng thời không có thể bài trừ tất cả ngăn cản, để Diệp Hiên rất dễ dàng thoát khốn ra.
Thời không, ngay cả tương lai đều có thể xuyên qua, chớ nói chi là chỉ là một cái cấm chế.
Đương nhiên, đây là bởi vì Diệp Hiên có lực lượng thời không bàng thân, nhưng Cái Thiên Nguyên thì thảm rồi, hắn chỉ có thể bị vây ở trong cấm chế điên cuồng gào thét.
Khả năng sẽ có người hỏi, Cái Thiên Nguyên đã có thể hóa thành Thái Linh Thánh Vương đi ra ngoài, vì sao lại không trực tiếp chiếm cứ nhục thân Diệp Hiên?
Đạo lý rất đơn giản, tàn hồn của Cái Thiên Nguyên bị trấn áp ở trong cấm chế căn bản là không thể rời khỏi, mà Thái Linh Thánh Vương chỉ là bị một luồng ý chí tinh thần của hắn điều khiển, bản thân cũng không có bao nhiêu tu vi.
Giống như hắn không dám ở bên ngoài ra tay với Diệp Hiên cũng là một đạo lý, bởi vì chỉ có ở trong cấm chế, hắn mới có thể dựa vào tàn hồn của mình bộc phát ra tu vi Tạo Hóa cảnh.
- Diệp đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng a.
Mặc dù Diệp Hiên đã chạy ra cấm chế, nhưng Âm Hải Thánh Vương cùng những người khác vẫn còn ở trong đó, mà Cửu Khúc Lão Mẫu và Đạo Vân Thánh Vương càng là bị vây ở trong Vạn Linh huyết đàm thống khổ gào thét.
- Tiểu bối, ngươi lập tức thả ta ra ngoài, nếu không ta sẽ giết bọn hắn.
Cái Thiên Nguyên gầm thét, muốn dùng tính mệnh ba người này áp chế Diệp Hiên.
- Ngươi thật đúng là một con heo a, ngươi cảm giác ta sẽ để ý sinh tử của bọn hắn sao?
Diệp Hiên cười khẩy, ánh mắt xuyên thấu qua quang mạc cấm chế nhìn về phía Cái Thiên Nguyên như nhìn kẻ ngốc.
- Đáng ghét!
Cái Thiên Nguyên lên tiếng gầm thét, hai con ngươi xích hồng như máu, hận không thể xé xác Diệp Hiên, nhưng là vạn linh huyết châu lại đang ở trong tay Diệp Hiên, nếu hắn muốn thoát khốn ra, thì nhất định phải được Diệp Hiên trợ giúp.
Ông!
Cái Thiên Nguyên bước ra một bước, nhưng một luồng tàn hồn của mình lại bị cấm chế ngăn cản, chỉ có nhục thân Thái Linh Thánh Vương từ trong cấm chế đi ra.
- Tiểu bối, nếu ngươi thả tàn hồn của ta ra, toàn bộ bảo vật của Thiên Nguyên quốc độ này ta cho ngươi.
Cái Thiên Nguyên âm lãnh mở miệng.
Tàn hồn cùng nhục thân phân ly, thời khắc này Cái Thiên Nguyên cũng chỉ có thể phát huy ra tu vi Đại Thánh Vương, tự nhiên cũng không có khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho Diệp Hiên.
- Ha ha.
Diệp Hiên cười, chỉ là hắn cười cực kỳ khinh miệt, nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngu không thành, nếu như ta thả tàn hồn ngươi ra, chỉ sợ ngươi ra một cái liền muốn giết ta.
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể thu ngươi làm đệ tử quan môn, cũng có thể đem Thiên Nguyên Chiến Quyết truyền cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử của Cái Thiên Nguyên ta.
Cái Thiên Nguyên thả tư thái cực thấp, đã không dám biểu hiện ra sát cơ gì.
Đáng tiếc, đối với lời khẩn cầu của Cái Thiên Nguyên, Diệp Hiên trực tiếp lựa chọn không nhìn.
Nói đùa cái gì?
Phóng xuất tàn hồn Cái Thiên Nguyên, trừ phi Diệp Hiên thật sống đủ.
Ầm!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên âm lãnh cười một tiếng, năm ngón tay hóa chưởng ầm vang đánh tới Cái Thiên Nguyên, nháy mắt liền đánh bay Cái Thiên Nguyên ra, máu tươi dâng lên trong miệng Cái Thiên Nguyên.
- Tiểu bối, ngươi dám làm nhục ta?
Không có tàn hồn gia thân, Cái Thiên Nguyên chỉ là một luồng ý chí tinh thần gia trì trên nhục thân Thái Linh Thánh Vương, hắn căn bản là không phải là đối thủ của Diệp Hiên, một chưởng này đã đanh nhục thân Thái Linh Thánh Vương rạn nứt không chịu nổi, quả thực đã để lòng dạ Cái Thiên Nguyên đều muốn tức chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận