Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 438 - Phong thưởng bầy yêu



Chương 438 - Phong thưởng bầy yêu




- Đế Quân chớ giận, Na Tra cũng là đau lòng cái chết của Trường Sinh Tiên Tôn, lời nói có hơi lỗ mãng, không bằng bỏ qua việc này đi.
- Ngọc Đế giãn mặt ra. mỉm cười nói.
Diệp Hiên tự nhiên không nhìn Na Tra ở trong mắt, cũng không sẽ tính toán nhiều cái gì.
- Ngọc Đế, Bạch Hồng sát hại Trường Sinh Tiên Tôn, lần này bản đế đã giết hắn, cũng coi như giúp Thiên Đình ta đòi lại một cái công đạo, mà việc này đều nhờ chư vị Yêu Vương ra tay trợ giúp, hy vọng Ngọc Đế có thể luận công ban thưởng.
- Các ngươi còn không bái Ngọc Đế?
Diệp Hiên nói xong, quay đầu nhìn lại đám Thiên Bằng Vương, những Yêu Vương này đều là người thông minh, tất cả đều khom người cúi đầu trước Ngọc Đế, xem như chào Ngọc Đế.
Lúc này.
Sắc mặt Ngọc Đế trở nên âm trầm, thật lâu không có lên tiếng, hắn biết Diệp Hiên có ý gì, rõ ràng là thỉnh cầu hắn phong thưởng.
Chỉ là Diệp Hiên có công thu phục Hoa Quả Sơn, sự thật đặt ở trước mắt, nếu như không đồng ý với yêu cầu của đối phương, cũng sẽ không thể nào nói nổi chuyện này.
Còn Trường Sinh Tiên Tôn rốt cuộc có phải do Bạch Hồng giết chết hay không, hiện tại đã không còn cần phải bàn đến, dù sao Bạch Hồng cũng không có thể khởi tử hoàn sinh đối chất cùng Diệp Hiên, tự nhiên là Diệp Hiên nói như thế nào thì chính là như thế đó.
- Cũng xin bệ hạ luận công ban thưởng.
Triệu Công Minh đi ra từ trong đám người, cúi đầu với Ngọc Đế, tiên nhân Triệt Giáo nhất mạch dồn dập phụ họa.
- Thiên Đình ta thưởng phạt phân minh, người có công nhất định phải thưởng. Huyền Thiên quan ở đâu?
- Có thần.
Sắc mặt Huyền Thiên quan vô cùng nhợt nhạt, thân thể đều khẽ run, nhưng Ngọc Đế triệu hoán, hắn cũng chỉ có thể đi ra.
- Dựa theo công lao cao thấp sắc phong Yêu Vương hạ giới, việc này để từ ngươi thương hiệp cùng Đông Cực Đế Quân.
Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng, chỉ là đôi mắt nhìn về phía Huyền Thiên quan lại lặng yên xẹt qua một tia sắt lạnh, hiển nhiên là đang nói cho người này biết, cho những Yêu Vương hạ giới này một hư danh là được, tuyệt đối không thể cho bọn họ có thực quyền trong Thiên Đình.
Huyền Thiên quan tuy tu vi không cao, nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt lại vô cùng tốt, tự nhiên có thể lĩnh ngộ ý tứ của Ngọc Đế, chỉ là hắn hiện tại bị kẹp ở giữa Ngọc Đế cùng Đông Cực Đế Quân, dù hắn làm như thế nào thì cũng sẽ đắc tội một bên.
Chuyện này làm cho Huyền Thiên quan đau khổ không thôi, nhưng cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, Ngọc Đế nói một đống lời đường hoàng, không hề đề cập tới việc Diệp Hiên đánh giết Trường Mi La Hán, Diệp Hiên đã đắc tội Linh Sơn tây phương, Ngọc Đế hận không thể để các chư vị Phật Đà Bồ Tát tây phương đến đây giết chết Diệp Hiên.
Mà Diệp Hiên cũng không biết Quan Âm từng tới Thiên Đình, chỉ là hắn cũng không ngu dốt, hoàn toàn có thể nhìn ra từ trên vẻ mặt của quần tiên, nhất định đã có của Linh Sơn tây phương người tới, chỉ là chẳng biết tại sao lại không ở Thiên Đình, làm cho những gì hắn chuẩn bị ứng phó đều trở nên thừa thải.
- Lần này Đông Cực Đế Quân có công hàng yêu, mà Đế Quân đã là chức vị cao nhất Thiên Đình, trẫm muốn thưởng cũng không thể thưởng, thật sự thẹn với Đông Cực Đế Quân.
Ngọc Đế cố làm ra vẻ.
- Bảo khố của Thiên Đình có rất nhiều kỳ trân dị bảo, không biết Ngọc Đế có thể mở bảo khố, để cho bản đế kiến thức một phen hay không?
Diệp Hiên vẫn luôn mơ ước về ba đại cấm địa của Thiên Đình, một là vườn Bàn Đào, hai là Đâu Suất cung, ba là bảo khố Thiên Đình, lần này hắn có công hàng yêu phục ma, đương nhiên mượn cơ hội này bước vào bảo khố Thiên Đình.
Diệp Hiên vừa dứt lời, đám người Triệu Công Minh đã dồn dập phụ họa, Ngọc Đế hơi biến sắc, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Nếu Đế Quân đã muốn xem bảo khố Thiên Đình, trẫm há lại từ chối. Đông Cực Đế Quân, ngươi đi theo trẫm.
Ngọc Đế đứng dậy khỏi đế tọa, dưới chân dâng lên một đám mây vàng, bước chậm ra ngoài Lăng Tiêu điện, mà Diệp Hiên mỉm cười, tự nhiên đi cùng Ngọc Đế, hai người cùng nhau đi ra khỏi Lăng Tiêu điện, biến mất ở trong mắt quần tiên.
Không nói đến việc phong thưởng cho chư vị Yêu Vương, Diệp Hiên theo Ngọc Đế, hai người một trước một sau đi ra Lăng Tiêu điện, phương hướng chính là đạo tràng của Ngọc Đế - Đấu Ngưu cung...
Điềm lành rực rỡ, tiên vân dâng trào.
Ngọc Đế, chủ nhân Tam Giới, Diệp Hiên, Đông Cực Đế Quân, ở trên danh hào hai người chính là ngồi ngang hàng nhau, đây cũng là lần đầu tiên hai người đơn độc xuất hiện cùng nhau.
Trên đường đi tới, tự nhiên có tiên quan tiên nữ cúi chào nhị đế, cho đến khi hai người đi vào Đấu Ngưu cung, theo cửa cung chậm rãi khép kín, hai người cũng biến mất ở trong đó.
Đấu Ngưu cung.
Bầu trời không đỉnh, tinh thần khắp nơi.
Ngọc Đế mặc một bộ bào phục màu xanh, hai tay vác ở sau lưng, Diệp Hiên thờ ơ lạnh nhạt, quanh thân không mang theo chút khói lửa nhân gian.
- Diệp Hiên, kỳ thực trẫm rất thưởng thức ngươi, nếu ngươi có thể an phận thủ thường, trẫm cũng nguyện cùng ngươi cùng nhau thống trị tam giới, ngươi cần gì phải đối địch cùng trẫm chứ?
Bỗng nhiên, Ngọc Đế xoay người nhìn lại Diệp Hiên, mặt của hắn sắc bình tĩnh không lay động, cũng không thể hiện chút uy nghiêm nào, giống như đang nói chuyện cùng một lão bằng hữu vậy.
Lúc này.
Toàn bộ Đấu Ngưu cung chỉ có hai người, đây cũng là lần đầu tiên hai người đơn độc nói chuyện với nhau.
- Ngọc Đế, ngươi cũng được xem như là một kiêu hùng, có thể ẩn nhẫn chịu đựng thứ mà người khác không thể, lòng dạ cũng coi như rộng, chỉ tiếc ngươi và ta đã định trước là địch không phải bạn.
Diệp Hiên mỉm cười, nói thẳng không kiêng kỵ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận