Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 940 - Thẳng hướng Vu Tộc



Chương 940 - Thẳng hướng Vu Tộc




Cái này gọi là tiền tài động nhân tâm, tam giới sao mà to lớn? không ít tán tu nghe được tin tức này, có người bí quá hoá liều, ánh mắt nhao nhao tập trung vào người Vu Tộc.
Đương nhiên, tu vi những Tán Tiên này đều không cao, kẻ cao nhất cũng chỉ ở đường ranh giới thứ hai của Đại La, chỉ là bọn họ số lượng đông đảo, mặc dù không dám vào Vu Tộc, thế nhưng luôn có một ít người của Vu tộc ở ngoại giới, điều này khiến cho người Vu Tộc ở ngoại giới gặp đại nạn không cách nào tưởng tượng.
Máu tươi vẩy xuống mỗi ngóc ngách tam giới, Tứ Đại Bộ Châu náo động, chỉ cần tung tích Vu Tộc xuất hiện, thì sẽ có vô số tiên nhân điên cuồng đuổi giết.
Chiến lực cá nhân của Vu Tộc hoàn toàn cường đại đáng sợ, nhưng hổ mạnh không chịu nổi đàn sói, chiến thuật biển người bao phủ, không biết bao nhiêu người của Vu tộc chết thảm ở trong tam giới.
Thiên địa đại loạn, hạo kiếp giáng lâm, vỏn vẹn bởi một ý chỉ của Diệp Hiên, đạo thống khắp nơi đều biết Diệp Hiên điên cuồng, không biết chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
. . .
Cùng lúc đó
Linh Thai Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
- Ngộ Không, ngươi thật muốn lao vào kiếp nạn này sao?
Một lão giả tóc bạc nhưng mặt mày hồng hào, hắn mặc trường bào xanh nhạt, ngồi xếp bằng trong hư vô, giọng trầm thấp nói.
- Sư tôn, hắn có ân với ta, dù là Thánh Nhân cản đường, đệ tử cũng muốn giúp hắn một tay.
Tôn Ngộ Không thân mặc chiến giáp màu đen, cầm Như Ý Kim Cô Bổng trong tay, Ánh mắt trầm trọng nói.
- Cuốn vào trận này, vi sư phải nhắc nhở ngươi, đại kiếp trời đất đã mở ra, đây cũng là kiếp nạn của Diệp Hiên, mà sau hắn có một nhân vật cực kỳ khủng bố, nhân vật này là sư tôn của hắn, một mực thăm dò mưu tính hắn, ngươi vì hắn bị liên luỵ, chỉ sợ tương lai sẽ không thể kết thúc yên lành.
Bồ Đề lão tổ thâm thúy nói.
- Khủng bố đến mức nào, không phải là một trong sáu đại Thánh Nhân sao?
Nghe Bồ Đề lão tổ nói, hai mắt Tôn Ngộ Không ngưng trệ hỏi lại.
- Ngộ Không, thế giới này không đơn giản như ngươi tưởng tượng, có ít người mặc dù không phải Thánh Nhân, nhưng nền tảng tuyệt đối là chỗ mà ngươi không thể tưởng tượng, vi sư cũng không muốn cuốn vào trong đó, vi sư nói đến thế thôi, ngươi cứ đi đi.
Bồ Đề tổ sư thở dài.
Nhìn khuôn mặt Bồ Đề tổ sư nặng nề, Tôn Ngộ Không chau mày, mặc dù hắn không biết lai lịch Bồ Đề tổ sư, nhưng hắn biết Bồ Đề tổ sư là người có bản lĩnh lớn.
Bồ Đề tổ sư thận trọng từ lời nói đến việc làm, có thể còn có điều gì kinh khủng.
Tôn Ngộ Không cũng không tiếp tục truy vấn, bởi vì dù hắn có hỏi, Bồ Đề tổ sư cũng sẽ không nói cho hắn.
- Đệ tử cáo từ.
Tôn Ngộ Không ghi nhớ lời Bồ Đề tổ sư nói, chân đạp lên mây bay đi xa, nơi hắn tiến đến chính là Vu Tộc, hiển nhiên hắn tuyệt sẽ không để Diệp Hiên độc thân chiến đấu.
Tôn Ngộ Không rời đi, Bồ Đề tổ sư chầm chậm mở hai mắt, đáy mắt xẹt qua một nét sầu lo, trong miệng truyền đến một tiếng thở dài.
Bồ Đề lão tổ tất nhiên biết một bí mật mà người khác không biết, chỉ là hắn có điều khó nói, chỉ có thể điểm đến là dừng, nhưng cuối cùng không cách nào ngăn cản Tôn Ngộ Không cuốn vào đại kiếp trời đất này.
. . .
Vạn Thọ Sơn, Ngũ Trang Quan
Trấn Nguyên đại tiên ngồi xếp bằng dưới Nhân Sâm Quả thụ, một đạo nhân mặc áo xanh ngồi đối diện hắn, giữa hai người bày ra bàn cờ màu đen, hiển nhiên đang đánh cờ.
- Không nghĩ rằng Đại Nghệ lại thua trong tay kẻ này, hắn dám thảo phạt Vu Tộc, hành động lần này quá mức xúc động.
Đạo nhân áo xanh trầm giọng nói.
- Ha ha
Trấn Nguyên đại tiên khẽ mỉm cười nói:
- Kẻ này làm việc cẩn thận, tuyệt sẽ không hành sự lỗ mãng, ngươi vẫn không thể hiểu hắn, lần này mặc dù nhìn như hắn điên cuồng, nhưng chỉ cần Thập Nhị Tổ Vu không ra, hắn tuyệt sẽ không gặp điều gì nguy hiểm, ngược lại Vu Tộc phải bị một lần trọng thương.
- Ta thấy chưa hẳn, mặc dù Tổ Vu yên lặng không ra, nhưng ngươi phải biết Vu Tộc rất nhiều Thượng Cổ Đại Vu, phân bổ khắp nơi tam giới, mà trong đó cũng không ít Đại Vu, ta sợ Diệp Hiên có đi không về.
Đạo nhân áo xanh nói khẽ.
- Ừm, ngươi nói không sai.
Trấn Nguyên đại tiên nhẹ gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn về phía đạo nhân áo xanh, nói:
- Lần này phiền đạo hữu đi một chuyến, cũng là lúc ngươi nên xuất hiện.
- Được.
Đạo nhân áo xanh cuối cùng đánh xuống một quân cờ, cả người bỗng nhiên mờ đi, biến mất khỏi Ngũ Trang Quan.
- Diệp Hiên, ngươi đã biết Thượng Cổ Yêu Đình lại xuất hiện ở thế gian, trước có Vu Tộc là địch, sau có Thượng Cổ Yêu Đình ẩn núp, ngươi cũng đã biết ngươi đang rơi vào hiểm cảnh?
Trấn Nguyên đại tiên đánh xuống một quân cờ đen, hai mắt có vẻ thâm thúy, trong miệng nỉ non.
. . .
Ba mươi ba trọng Thiên Đình.
Trống trận Thiên Đình ù ù gióng lên, mây vàng già thiên ù ù dâng lên, ngàn vạn thiên binh thiên tướng mênh mông vô biên, Thiên Đế pháp giá hiện ra trên không, càng có Thiên Đình quần tiên tụ tập tám hương, một cỗ khí tức túc sát vờn quanh ba mươi ba tam trọng Thiên Đình.
Ầm ầm
Thiên Đình rung chuyển, dốc toàn bộ lực lượng, ngoại trừ một ít Tiên quan tiên nữ không có sức chiến đấu, Thiên Đình không còn lại một ai, Diệp Hiên dẫn đầu ngàn vạn thiên binh thiên tướng đi xuống hạ giới.
Xuyên qua ba mươi ba trọng Thiên Đình, qua một vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa, kim vân già thiên hạo hãn vô biên, Thiên Đình đại kỳ rung chuyển theo gió, uy thế Thiên Đình chấn động tam giới, đông đảo sinh linh tam giới chú ý.
Không gian mênh mông, mây vàng tung bay.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong Thiên Đế pháp giá, hai mắt âm trầm mà thâm thúy, không người nào biết trong lòng hắn nghĩ gì, càng không có người biết vì sao Diệp Hiên liều lĩnh phát động chinh phạt Vu Tộc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận