Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 208 - Sương mù dày đặc



Chương 208 - Sương mù dày đặc




- Thiên vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu (*), địa vô tình, chôn cất vong hồn với muôn đời, nhân vô tình, có thể sát lục với nhân gian.
(*) Trời đất ác lắm, coi mọi vật chỉ như chó rơm. Thích giết thì phải chết, thích cho sống thì đuợc sống.
- Cố Hiểu Hiểu, để ta vì cô mà thanh trừng cái thế giới ti tiện này, để đám người ti tiện này yên diệt toàn bộ đi. Giết!
Bầu trời đang lay động, mặt đất đang sụp đổ, Diệp Hiên nâng tay chém cắt bầu trời, mảnh huyết quang thao thiên kia giống như tê liệt thiên địa, một kiếm đáng sợ kia chém ra tràn ngập ra kiếm khí chí cực, tức thì bao phủ những thôn dân này ở trong đó.
- Không được... Không nên!
- Tôi không muốn chết.
Những tiếng kêu rên thê thảm, máu tươi bay loạn, trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của thôn dân Tiểu Hà thôn, từng người bọn họ nổ tung thành từng đoàn huyết vụ, ngay cả linh hồn cũng không còn, trực tiếp triệt để yên diệt ở cái thế giới này.
Vạn vật lại câu tĩnh, đất trời không một tiếng động.
Chỉ có Cố Bắc Thần ôm lấy thi thể chị mình bi thống khóc lớn, mà Diệp Hiên cũng yên lặng nhìn kỹ một màn này, thật lâu không có lên tiếng.
- Vì sao, vì sao anh lợi hại như vậy, nhưng lại không thể cứu chị của tôi?
- Nếu anh sớm một chút ra tay, tỷ tỷ của tôi như thế nào sẽ chết?
Chợt, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận hướng Diệp Hiên rít gào.
Đối mặt với câu chất vấn trong cơn tức giận của thiếu niên, Diệp Hiên cũng không lên tiếng, hắn chậm rãi hít một hơi, mà sau đó lại từ từ phun ra, nói:
- Cậu... Muốn báo thù không?
- Phải, phải, tôi muốn giết tên quái vật kia, tự tay báo thù cho chị tôi.
Cố Bắc Thần lên tiếng rống to hơn, cái kia trong mắt hận ý ngưng đọng thực chất.
- Vậy thu hồi giọt nước mắt hèn yếu kia của cậu cho ta, ôm thi thể chị cậu đi theo ta.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, xoay người bước đi, cũng để cho thiếu niên cố nén nước mắt, ôm thi thể Cố Hiểu Hiểu đuổi theo Diệp Hiên.
Chỉ là, sau lưng bọn họ, Tiểu Hà thôn đã hóa thành tu la tràng, không có người nào còn sống, mùi máu tanh nồng nặc kia phiêu đãng ở trong không khí, mà huyết ảnh kia sớm đã bỏ chạy đi, hiển nhiên sự khủng bố của Diệp Hiên đã làm cho hắn sợ hãi tột cùng.
Đây là một nơi non xanh nước biếc, núi non nguy nga liên miên, cây cối rậm rạp sum xuê, một cơn gió mát phất phơ thổi, mang theo mùi tơm ngát hương của cây cỏ.
Trên đỉnh núi, biển mây lượn lờ, Diệp Hiên khoanh lấy hai tay, đạm nhiên quan sát biển mây bốc hơi ở phía trước, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Nhân sinh như giấc mộng cũng như ảo ảnh, hướng như thần lộ mộ như mây.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói mớ, hắn chậm rãi xoay người nhìn thiếu niên sau lưng mình, đđôi mắt chỉ có chút đạm nhiên.
- Thù hận có thể khiến cho một người thay đổi, cũng có thể khiến cho một người điên cuồng, ngươi thật sự quyết định chệch hướng ý chí của chị ngươi, đi làm một cái làm ác nhân khiến cho thế giới thống hận sao?
Diệp Hiên khẽ lên tiếng.
Lúc này, thiếu niên si ngốc ôm lấy xác Cố Hiểu Hiểu, hắn sầu thảm cười một tiếng, lắp bắp nói:
- Chị của tôi rất hiền lành, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Chị ấy chết, chị ấy vĩnh viễn rời khỏi tôi. Nếu thế giới này đã tràn ngập tội ác, vậy tôi nguyện ý làm tay sai của vạn ác, đi kết tội những kẻ có tội ác này.
Nói năng có khí phách, kiên quyết không gì sánh được, đây chính là thái độ của thiếu niên.
- Ha ha!
Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn rất tang thương, cũng để cho Cố Bắc Thần không biết vì sao Diệp Hiên lại cười.
- Muốn trở thành tay sai của vạn ác thì phải đánh đổi khá nhiều, mà cái giá này khả năng chính là cái chết, cậu nguyện ý không?
Diệp Hiên thâm thúy hỏi, đôi mắt nhìn thẳng thiếu niên.
- Đầu gỗ, tôi nguyện ý.
Thiếu niên nói như đinh đóng cột, không chút do dự nào.
- Ta không phải đầu gỗ, ta vốn tên là Diệp Hiên, cậu có thể gọi ta một tiếng Diệp tiên sinh. Hiện tại, ngươi có thể an tâm ngủ một giấc, sau khi ngươi tỉnh ngủ thì sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc.
Diệp Hiên cong ngón tay lại búng ra, một mảnh huyết quang bắn nhanh tới thiếu niên, cũng để cho thiếu niên trong nháy mắt đã hôn mê.
Ông!
Huyết quang mông lung, hư không ngưng trệ, thi thể Cố Hiểu Hiểu lơ lửng giữa hư không, nụ cười hiền lành lúc sắp chết thì kia cũng nằm trong mắt Diệp Hiên.
- Cố Hiểu Hiểu, cô dùng tánh mạng của mình để cho ta tìm được bản tâm, giúp ta từ trong ngượng ngùng đi ra, vậy cũng là Diệp Hiên ta nợ cô một nhân tình.
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Ùng ùng!
Ánh sáng lục đạo luân hồi luân chuyển, một cánh cửa đi thông Diêm La địa ngục khai mở, thần tình Diệp Hiên dần dần thay đổi sang âm trầm, một âm thanh trầm thấp cũng từ trong miệng của hắn vang lên.
- Âm Nha!
- Có thuộc hạ, không biết Diêm Quân có gì phân phó?
Bên trong cánh cổng Diêm La địa ngục truyền đến giọng của Âm Nha.
- Giúp ta dùng Sinh Tử Bạc tra một người, cô tên Cố Hiểu Hiểu, ta muốn biết linh hồn của cô ấy có bước vào Phong Đô Thành hay không.
- Tuân lệnh Diêm Quân.
Trong Phong Đô Thành, Âm Nha nhanh chóng phiên động Sinh Tử Bạc, từng hàng chữ cổ xuất hiện ở trước mắt hắn, cho đến khi qua hơn mười hơi thở Âm Nha mới ngẩn mặt ra, xuyên qua cánh cổng Diêm La Địa Ngục, run rẩy nhỏ bé nói:
- Khởi... Khởi bẩm Diêm Quân... người... người ngài cần tìm được, căn bản không ở Phong Đô Thành.



Bạn cần đăng nhập để bình luận