Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 87 - Giết đến tận cửa (1)



Chương 87 - Giết đến tận cửa (1)




Diệp Hiên thuận tay cúp điện thoại, trực tiếp làm cho Thanh Long bên kia điện thoại ngây ra, cho đến khi qua hơn mười hơi thở mới tỉnh hồn lại, lần nữa nhanh chóng gọi cho Diệp Hiên, nhưng chờ hồi lâu, Diệp Hiên cũng không có bắt điện thoại.
- Xảy ra chuyện lớn rồi!
Thanh Long âm thầm run rẩy tự nói.
Liên tiếp gọi mấy lần, Thanh Long không còn cách nào, chỉ có thể đem việc này báo với mấy vị lãnh đạo.
...
Binh Mã Hạ quốc, Đại Nguyên Soái Lý Lâm Quốc, ánh mắt lúc này đang yên tĩnh, không ngừng nghe Thanh Long báo cáo, cho đến mười phút trôi qua, Lý Lâm Quốc híp hai mắt lại, trầm ngưng nói:
- Ngoại trừ Diệp Hiên có cử động nguy hại đến Hạ quốc thì cậu cũng có thể làm theo tất cả mọi chuyện của cậu ta, nếu như ngay cả cậu cũng giải quyết không được, còn có mấy ông già chúng ta đây.
Lý Lâm Quốc thuận tay cúp điện thoại, bàn tay già nua không ngừng gõ lên bàn, cho đến khi qua một hồi lâu, một tiếng nỉ non tự nói cũng theo trong miệng của ông ta phun ra.
- Cách cục Hạ quốc cũng nên thay đổi một chút, những cổ võ gia tộc này không coi ai ra gì, cũng nên có người cho bọn họ một bài học.
...
Đạt được câu trả lời của Lý Lâm Quốc, sắc mặt Thanh Long lại lần nữa dại ra, hắn thật không cách nào tưởng tượng, Lý Lâm Quốc thân là Đại Nguyên Soái Binh Mã Hạ quốc, đưa ra một mệnh lệnh như vậy.
Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, mặc dù trong lòng Thanh Long không hiểu được, cũng chỉ có thể theo mệnh lệnh Lý Lâm Quốc mà đi chấp hành.
Một hàng loạt tin tức liên quan tới Lãnh gia tụ tập đến cùng nhau, trực tiếp truyền đến điện thoại di động Diệp Hiên, mà một hồi sát lục không tiếng động cũng đã gần bắt đầu.
...
Cũng trong lúc đó, Phượng Minh Sơn, thái an Lãnh gia.
Một trang viên phong cách cổ xưa đứng sững ở trong sườn núi, cây sồi đá xếp thành hàng trên mặt đất, mỗi bên xếp đặt binh khí cổ võ, hơn mười vị cổ võ giả khí thế bàng bạc có người ngồi tu luyện, có người vũ động quyền cước, càng làm cho trong không khí truyền đến từng tiếng nổ đùng đoàn.
Nội đường Lãnh gia.
Một người đàn ông trung niên mặc cổ sam đứng hàng thủ tọa, dưới ông ta có hai lão giả đang khanh chân ngồi, bầu không khí chính giữa nội đường hơi lộ ra kiềm nén, giống như đang chuẩn bị làm việc gì rất trịnh trọng.
- Diệp Hiên?
Gia chủ Lãnh gia nỉ non tự nói, trong còn có sát cơ băng hàn hiện lên.
- Trác gia truyền đến tin tức, tiểu thư chính là chết ở trong tay của người này, hơn nữa thân phận của người này không đơn giản, trải qua điều tra của chúng ta, người này là khách khanh của tổ địa Vũ An Ti.
Một gã lão giả từ từ nói.
- Thanh Tuyết thiên tư ngang dọc, tuổi nhỏ còn đã bước vào cổ võ tông sư, tương lai rất có thể tiến thêm một bước, thành tựu tiên thiên võ giả, càng là cơ sở để để cho Lãnh gia chúng ta có thể quật khởi Cổ Võ giới, nhưng con bé cứ như vậy mà chết, các người nói ta nên làm cái gì bây giờ?
Gia chủ Lãnh gia cười, cười rất xán lạn, nhưng rơi vào trong mắt hai lão giả, lại không tự chủ được mà giật mình một cái.
- Gia chủ, người này là khách khanh Vũ An Ti, chúng ta vẫn nên ngẫm lại sau đó làm mới.
Một gã lão giả khác cẩn thận khuyên can.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy gia chủ Lãnh gia vỗ bàn, bàn đá trước người trực tiếp bị hắn đánh thành nát bấy, nụ cười đã không còn thấy, ngoài gương mặt càng là dữ tợn đến dọa người.
- Con gái của ta đã chết, nó đã chết! Cái gì khách khanh Vũ An Ti, Lãnh gia ta ở Vũ An Ti cũng có quyền lên tiếng cực lớn, ta chẳng cần biết hắn là ai, cũng phải để cho hắn chết không có chỗ chôn.
Gia chủ Lãnh gia liên tục rống giận, nền đá dưới chân càng rạn nứt ra.
- Lập tức thông báo Lãnh Vân Phi, trong vòng ba ngày, ta muốn hết thảy tin tức của người này, ta không chỉ muốn hắn chết, càng phải bắt người nhà hắn chôn cùng hắn.
Gia chủ Lãnh gia nổi giận hét to hơn.
...
Vạn lý vân thiên, hư không tung hoành.
Lúc mà gia chủ Lãnh gia đang điều tra Diệp Hiên, hắn lại không biết, một viên lưu tinh màu đỏ lại xuất phát từ Giang Nam, đang từ bắn nhanh tới hướng núi Phượng Minh.
Hư không chấn động, sóng gợn không ngờ.
Diệp Hiên bước ra mỗi một bước, đủ để truyền đến tiếng nổ vang, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có chút không hiểu được, chỉ là giữa lúc đôi mắt khép mở lại lóe lên sát cơ, làm người ta cực kỳ kinh ngạc.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh, chuyện này Diệp Hiên hiểu rất rõ.
Lúc mà Diệp Hiên giết Lãnh Thanh Tuyết, hắn đã quyết định, gia tộc sau lưng người này cũng phải huỷ diệt cùng nhau, cái gì cổ võ thế gia, cái gì tiên thiên võ giả, ở trong mắt Diệp Hiên, chẳng qua cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Thế giới đang đến gần đại biến, cổ võ thế gia có thể làm cho người phàm trần kính nể, nhưng đợi đến khi huyết hồn cùng dị thú dần dần trồi lên mặt nước, khi đó mới thật sự là khủng bố.
Giết, chém tận giết tuyệt, chỉ cần là kẻ thù, kết quả duy nhất chỉ có chết, đây chính là tín niệm của Diệp Hiên.
Nửa ngày trôi qua.
Lúc Diệp Hiên xuất hiện ở trên khoảng không Phượng Minh Sơn, ngay đêm rằm tháng tám lúc đầu là trời đông giá rét, bất chợt lại âm trầm xuống, còn có một mảnh mây đen bao phủ Phượng Minh Sơn.
Ông!
Như như một ngôi sao chết rơi xuống, lại tựa như sấm sét nổ vang, Diệp Hiên từ trên trời lao xuống, sự khủng bố làm tê liệt không khí, càng làm cho giữa hư không truyền đến một tiếng nổ vang.
Ầm!
Đôi chân Diệp Hiên đạp đất, quần sơn đong đưa bất kham, mặt đất càng là bị rạn ra giống như mạng nhện, một màn kinh người như thế này tức thì làm cho người của Lãnh gia ở trên diễn võ trường dại ra không tiếng động, cho đến khi bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên thì lúc này mới dồn dập hồi tỉnh lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận