Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 183 - Huyết chiến (2)



Chương 183 - Huyết chiến (2)




Một người, cả người tắm máu đang chật vật chạy trốn, cương khí quanh thân hư đạm tột cùng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá toái, mà ở sau lưng người này là hơn vạn Huyết Lang đang rít gào, đang cuồng bạo truy sát hắn.
- Ta là Tuyệt Thiên Đao Thần, không được khai hỏa.
Sắc mặt Bá Đao tái nhợt lên tiếng rống to hơn, khi hắn nhìn thấy mấy vạn binh sĩ phía trước, trong mắt cũng xuất hiện niềm vui cực lớn, cả người càng nhanh chóng chạy tới phía mấy vạn binh sĩ.
- Không được khai hỏa, hắn thật là Đao Thần tiền bối.
Có võ giả lên tiếng hét to hơn.
- Không được, nếu như không khai hỏa, chờ thú triều tới gần, chúng ta đều sẽ chết.
Một gã thiếu tướng lên tiếng bác bỏ, sắc mặt đã tái nhợt tới cực điểm.
- Nhưng Đao Thần tiền bối đang ở phía trước, nếu như bây giờ khai hoả, ngài ấy cũng sẽ chết.
Có võ giả thật quá ngu xuẩn, còn không hiểu rõ sự thái nghiêm trọng mà lên tiếng cãi lại.
- Tướng quân, ngài còn đang chờ cái gì, còn không mau mau khai hoả, chẳng lẽ muốn đợi đến khi thú triều phá hủy kinh đô sao?
Thiếu tướng sợ run rống to hơn.
Không trách vị Thiếu tướng trẻ tuổi này nôn nóng như thế, thứ duy nhất bọn họ có thể dùng đối kháng với dị thú chính là chút vũ khí khoa học kỹ thuật cao này, nếu như chờ tới khi hơn vạn Huyết Lang tới gần mới khởi động những vũ khí này thì cũng đã muộn.
Phải biết, những vũ khí khoa học này đều là tấn công từ xa, nếu như phát nổ ở cự ly gần, mặc dù có thể khiến cho thú triều trọng thương, nhưng chính bọn hắn cũng sẽ phải chết dưới chính vũ khí của mình.
- Toàn quân nghe lệnh!
Tướng lĩnh trung niên sớm đã nhìn ra sự thái nghiêm trọng, hắn cũng chỉ có thể hi sinh một mình Bá Đao, đây cũng là lựa chọn tốt nhất ngay lúc này.
- Các ngươi dám!
Chợt.
Chỉ thấy mười mấy tên võ giả trong đám người kia trực tiếp che ở phía trước các loại vũ khí, điều này cũng làm cho tướng lĩnh trung niên biến sắc, cả người đều tức giận có chút run run.
- Đám ngu ngốc này…
Tướng quân trung niên táo bạo rống giận, nói:
- Đừng để ý tới bọn họ, khia hỏa cho ta.
Đáng tiếc!
Chiến cơ trôi qua, chỉ làm lỡ một hồi như thế mà thú triều đã cách kinh đô không quá mấy ki – lô – mét, cũng là vào giờ khắc này, Bá Đao kéo dài qua khoảng không mà đến, rốt cục đi tới giữa trận doanh con người bên này.
- Tướng quân, xạ trình gần quá, không thể khai hoả.
- Báo cáo tướng quân, A02 không thể phóng đạn, nếu như phóng ra, chúng ta cũng sẽ bị chôn vùi theo.
Những tiếng báo cáo nhanh chóng được truyền đến, điều này cũng làm cho tướng lĩnh trung niên tái nhợt mặt, càng là tức giận liếc mắt nhìn Bá Đao, nhưng lại không thể trách mắng người này.
- Khởi động đệ phương án hai khẩn cấp.
Theo một tiếng hét lớn của tướng lĩnh, khuôn mặt mấy vạn binh sĩ lập tức trắng bệch, nhưng tay vẫn cầm súng máy hạng nặng, nhắm vào đám thú triều đang phi nhanh đến phía bọn họ, chỉ là sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
- Khai hoả!
Cộc cộc cộc!
Hỏa quang bay qua khoảng không, khói lửa khắp trời, mấy vạn binh sĩ cung nhau bóp cò, cái họng súng đen ngòm kia phun ra mấy vạn ngọn lửa, cái lực lượng đáng sợ kia dường như muốn tê liệt cả bầu trời này vậy.
Gào!
Tiếng Huyết Lang gào thét đến rung trời, lệ khí trùng tiêu, một màn cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
Xích Thiên Lang, thân thể cao mười trượng, tại lúc này lại càng kinh khủng hơn, cho đến khi hóa thành trăm trượng mới dừng lại, huyết quang trên người nó càng là che trời lắp đất, nó ngửa mặt lên trời gào thét, năng lượng cực kỳ đáng sợ dâng lên ở trong mõm thú.
Ùng ùng!
Huyết quang băng thiên, mặt đất rung chuyển, mấy vạn ngọn lửa dưới cơn rống giận của Xích Thiên Lang trăm trượng, tất cả đều hóa thành bụi.
Nhưng thế này vẫn còn không xong, cái năng lượng đáng sợ kia còn đang kéo dài khô mục, trong nháy mắt đã biến xe tăng trên mặt đất hóa thành sắt vụn, cái dư âm năng lượng còn sót lại không nhiều kia càng là đánh ngã mấy vạn binh sĩ trên mặt đất.
Gào!
Thiên Lang trăm trượng kéo dài qua khoảng không, huyết quang nhộn nhạo quanh thân, nó ở ngửa mặt lên trời gào thét, cái hung uy đáng sợ kia mang đến một loại cảm giác cực kỳ kinh sợ.
Hung uy thao thiên, ai có thể ngăn cản? Ai dám ngăn cản?
Đám người chủ trì của các đài truyền hình lại thi nhau hét đến chói tai, số lượng lớn camera đang kịch liệt lay động, nhưng vẫn đang phát sóng trực tiếp những hình ảnh trước mắt, cũng để cho người dân Hạ quốc quan sát được một màn kinh khủng này qua màn hình ti vi.
Gào!
Hơn vạn con Huyết Lang đang chớp nhoáng đánh tới, trong nháy mắt đã đi tới trước người mấy vạn binh sĩ, đám thú mâu hung tàn dữ tợn kia đang nở rộ huyết tinh, những cái móng vuốt đáng sợ kia dường như muốn tê liệt tất cả nhân loại ngay trước mắt nó.
- Giết!
Đôi mắt tướng lĩnh trung niên trở nên tuyệt vọng, nhưng vẫn mang theo mã tấu trong tay, dẫn dắt các binh sĩ sau lưng điên cuồng chém giết tới những con Huyết Lang này, dưới sự dẫn dắt của hắn, các binh sĩ Hạ quốc biết đã không còn đường lui, cũng chỉ có thể tử chiến đến cùng, bởi vì sau lưng bọn họ chính là tất cả bách tính của toàn kinh đô.
Gào!
Cộc cộc cộc!
Tiếng sói tru, tiếng thương hỏa, vào thời khắc này đã hoàn toàn đan cùng vào một chỗ.
Mặt đất trống trải, mặt đất khô cằn vô ngần, máu tươi đang bay tung tóe, những tiếng hét thảm lại đang thi nhau truyền đến, những tiếng sói tru đáng sợ lại tàn nhẫn dữ tợn.
Từng sĩ binh ở ngã vào trong vũng máu, dần dần hóa thành những bộ thi thể lạnh như băng, bọn họ tre già măng mọc, vẫn còn đang chiến đấu cùng những dị thú này, nhưng bọn hắn chỉ là con người, làm sao có thể là đối thủ của những Huyết Lang này?



Bạn cần đăng nhập để bình luận