Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 163 - Trở thành cổ máy chỉ biết giết chóc



Chương 163 - Trở thành cổ máy chỉ biết giết chóc




- Đại ca, anh cho tôi là con nít ba tuổi sao? Dù cho anh là đại ca của tôi, nhưng vào lúc này, anh cho rằng tôi thật sẽ tin anh sao?
Đệ đệ dữ tợn gầm nhẹ.
Một hàng lệ từ trong hốc mắt đại ca chảy ra, hắn hơi run rẩy nhìn đứa em nhỏ mà mình bảo vệ đến lớn, trong mắt chính là đau đớn vô tận.
- Đại... Đại ca... Ca... Ca chưa từng nghĩ tới muốn giết cậu! Cậu... cậu có nhớ hay không... Ở... lúc cậu nhỏ... Một đám côn đồ lấy đao bao vây chặn đánh cậu... Buông lời muốn chém chết cậu... Là đại ca dùng thân bảo vệ cậu, chịu lấy mấy chục đao...
Đại ca run rẩy nhỏ bé lên tiếng, chỗ lồng ngực kia không ngừng phun máu, lộ vẻ thê lương mà lạnh diễm.
Lúc này, đệ đệ sợ run, hắn nhắm mắt thật chặt, trong đầu xẹt qua một màn này của năm đó, nước mắt không ngừng tràn mi, cả người càng là quỳ rạp xuống đất.
- Anh, anh đừng trách em, anh đừng trách em, em thật không muốn chết.
Đệ đệ lên tiếng kêu khóc, cả người tựa như kẻ điên.
Phốc phốc!
Đệ đệ bỗng nhiên rút xích sắt nơi ngực đại ca ra, một mảnh máu tươi phun ở trên mặt hắn, đệ đệ giống như hóa thành một cái xác không hồn, hắn thật thà nhìn đại ca dần dần mất đi sinh cơ, âm thanh tàn khốc dữ tợn.
- Đại ca anh yên tâm, tuy anh chết, nhưng em nhất định sẽ tiếp tục sống, để em mang theo mạng của anh, cùng nhau ngoài ngắm nhìn thế giới đặc sắc kia.
- Giết!
Đệ đệ vung mạnh một sợi xích sắt bén nhọn, giống như điên, chỉ cần là người ở bên cạnh hắn, hắn đều ôm tâm tính giết chết đối phương, hung ác vô tình đâm đến các tù phạm khác.
Một màn tàn nhẫn máu tanh xuất hiện, thao trường giống như hóa thành tu la địa ngục.
Tiếng kêu rên, tiếng mắng chửi, tiếng la hét, không ngừng tràn và trong tai.
Cái điên đang kéo dài lan ra, khí tức giết hại đang khuếch trương, cái mùi máu tanh nồng nặc kia phiêu đãng ở trong không khí, ngửi vào đã buồn nôn, nhưng lại khiến đám tù phạm điên cuồng trong đó.
Trên đài cao.
Diệp Hiên khoanh hai tay, đôi mắt có chỉ là lạnh lùng vô tình, một nụ cười quỷ dị lại được câu lên.
- Trời vô tình, coi vạn vật là chó rơm, đất vô tình, chôn cất vong hồn với muôn đời, người vô tình, làm có thể sát lục với nhân gian. Giết đi, chiến đi, chỉ có chém giết trong máu tươi vô tận, các ngươi mới trở thành tay sai của Diệp Hiên ta, bình định tất cả trở ngại trong nhân gian cho ta.
Như trống trận sát sinh đang vang lên, lại tựa như Diêm La địa ngục đang rung chuyển, Diệp Hiên vô tình mà tàn khốc, nhưng lại giống như chính là một loại chất xúc tác, triệt để khiến đám tù phạm này chém giết đẫm máu đứng lên.
Ngàn người chém giết, đẫm máu đáng sợ, ở trong mắt người ngoài xem ra, đây chính là một chuyện cực kỳ đáng sợ, nhưng ở Diệp Hiên xem ra, đây lại là một hồi tâm thần thuế biến.
Những tù phạm này chỉ có vứt bỏ thất tình lục dục, mới triệt để hóa thành cỗ máy giết chóc cho hắn, đây mới là tử sĩ mà Diệp Hiên mong muốn.
Cái gì gọi là tử sĩ?
Quên sống chết, hữu tử vô sinh, ý nghĩa còn sống chính là chém giết, đây chính là tử sĩ trong mắt Diệp Hiên!
Sát lục đang tiếp tục, máu tươi đang phun sái, thi thể trong thao trường càng ngày càng nhiều, giống như hóa thành một mảnh núi thây biển máu nhỏ, liếc mắt nhìn lại, lòng sinh cảm giác rất khủng bố.
Diệp Hiên lãnh đạm tự nhiên nhìn lấy, từ đầu đến cuối cũng không có nửa điểm thương hại, mấy bóng dáng trong đó cũng hơi khiến cho hắn chú ý.
Nam thanh niên mắt kiếng gọng vàng, hắn tựa như một con rắn độc, luôn phát động ở bất cứ chỗ nào, hắn không động thì thôi, khẽ động là lại có mấy tù phạm chết ở trong tay của hắn.
Một tên thanh niên nhỏ gầy trên mặt có một nụ cười ngây ngô, hắn một mạch ngồi xổm ở trong góc, từng ngốn từng ngốn ăn bánh màn thầu trong tay, bánh màn thầu tuy bị máu tươi nhuộm dần, nhưng lại một chút cũng không ảnh hưởng tới việc hắn muốn ăn.
Một miếng bánh màn thầu cuối cùng được nuốt xuống, cái người thanh niên cười ngây ngô này chợt đứng dậy, ngón tay nhấp nhô, phàm là tù phạm ở gần hắn, tất cả đều thê thảm giống như chết.
Đá bể hạ âm, cắm mù hai mắt, một quyền được đánh ra, thẳng đến huyệt Thái Dương của đối phương, một cước đá ra, có thể nghe được âm thanh hai đầu gối gãy truyền đến, không ai có thể hoàn hảo sống sót ở trong tay hắn.
Trong đống người chết.
Một gã mập mạp thô bỉ, cả người dính đầy máu, hắn tựa như một bộ tử thi, phủ phục ở trong đống người chết, trong tay hắn chỉ nắm lấy một chiếc đũa nhọn, mỗi khi có tù phạm đi qua bên người hắn, cái tên mập mạp này trực tiếp kéo lấy hai chân đối phương, làm cho đối phương ngã xuống đất, hắn nhanh như chớp không kịp bịt tai, chiếc đũa cầm trong tay xen vào yết hầu đối phương, mà tiếp theo hắn lại giả chết, chờ đợi con mồi tiếp theo đến.
Những cuộc giết chóc vẫn đang tiếp tục, tù phạm vẫn đang kêu rên.
Trên đài cao.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, mà sau đó hắn lại chậm rãi gật đầu.
- Ngừng, cuộc đùa giỡn đã kết thúc.
Một câu đơn giản, giống như là tiên âm lọt vào tai, cũng để cho tù phạm ở đây ngừng chém giết, bọn họ mờ mịt nhìn về phía Diệp Hiên ở trên đài cao, giống như còn không có tỉnh lại.
- Cuộc... cuộc đùa giỡn kết thúc?
- Ta... Ta còn sống?
- Ta không có chết? Ta có thể còn sống đi ra ngoài?
Những tù phạm sống sót này giống như không thể tin được rằng mình còn sống, bọn họ mờ mịt nhìn xung quanh, càng là tự lẩm bẩm, cho đến khi bọn họ phát hiện mình quả thực còn sống, mà sau đó lại bộc phát ra âm thanh kích thích không thể nào diễn tả được.
- Ha ha
- Lão tử không có chết, lão tử đã sống sót.
- Chết tốt lắm, đều chết tốt lắm, chỉ có các ngươi chết, lão tử mới có thể sống sót.
Những tiếng hoan hô gần chết, những giọng cười to điên dại, đây chính là một màn hiện ra ở trước mắt Diệp Hiên.
Chỉ là Diệp Hiên lại biết, tuy bọn họ sống sót, nhưng đã mất đi nhân tính, sau này sẽ triệt để hóa thành cỗ máy giết chóc để cho hắn sử dụng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận