Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1766: Bất Tử Thiên Điện

Chương 1766: Bất Tử Thiên Điện
Tru Thiên Kích là binh khí của Bất Tử Thiên Chủ, Thanh Đồng Cổ Kinh cũng là đồ của Bất Tử Thiên Chủ, có thể nói từ lúc Diệp Hiên ở nhân gian giới, đã có liên hệ thiên ti vạn lũ cùng Bất Tử Thiên Chủ.
Cần phải đi Bất Tử Thiên Điện, bởi vì Nguyên Linh ở đó, Diệp Hiên không có khả năng thấy chết không cứu, bởi vì đó là sư tôn nhập môn của hắn, nếu hắn ngồi yên không để ý, hắn không qua được cửa ải của mình.
Nhưng Diệp Hiên rất rõ ràng một chuyện, nếu hắn thật sự đi tới Bất Tử Thiên Điện, hai chí bảo này có lẽ sẽ bị Bất Tử Thiên Điện cướp về, bởi vì Tru Thiên Kích cùng Thanh Đồng Tiên Kinh vốn là của Bất Tử Thiên Chủ.
Bất Tử Thiên Chủ, đứng thứ tư trong mười hai chí cường, hắn là tồn tại gần với tam đại chí cường, càng là một nhân vật cực kỳ khủng bố.
Mỗi một vị chí cường đều có một phong hào, hỗn độn, vận mệnh, thời không... Từ những phong hào này cũng có thể nhìn ra lực lượng yguoDự mỗi người nắm giữ.
Bất tử.
Hai chữ đơn giản, lại nặng như vạn cổ thương thiên, ẩn ẩn đè ép Diệp Hiên không thở nổi, hai chữ này ẩn chứa ý nghĩa không đơn giản như vậy.
Có thể xưng bất tử, chứng tỏ Bất Tử Thiên Chủ cực kỳ cường đại, căn bản không phải hắn hiện tại có thể đối mặt.
Mặc dù Thời Không Chi Chủ đã nói cho hắn biết, Vạn Cổ Chí Cường sẽ không ra tay với hạt giống chí cường, nhưng Bất Tử Thiên Điện tồn tại lâu đời, không cần Bất Tử Thiên Chủ ra tay, tùy tiện một nhân vật cấp đại năng đã có thể lấy tính mạng của hắn.
- Ngươi không thể đi.
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Hiên truyền đến một đạo thanh âm, chính là Cái Thiên Nguyên đã lâu không hiện thân.
Từ khi Diệp Hiên tiến vào Thời Không Thần Điện, Cái Thiên Nguyên liền mai danh ẩn tích, bản thân triệt để yên lặng, bởi vì hắn biết đối mặt vạn cổ chí cường, tồn tại của mình sẽ bị phát hiện.
Cho đến lúc này hắn mới tỉnh lại, cũng khuyên can Diệp Hiên.
- Tại sao ta không thể đi?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Bởi vì ngươi sẽ chết.
Cái Thiên Nguyên yên lặng nói.
- Thập đại chí cường đạo thống, Bất Tử Thiên Điện bài danh thứ tư, nhưng ngươi cũng không biết, Bất Tử Thiên Điện giết chóc rất nặng. Nếu ngươi thật sự đi tới, căn bản không có khả năng còn sống đi ra.
Cái Thiên Nguyên cảnh cáo.
- Nhưng ta nhất định phải cứu một người, biết rõ con đường phía trước hung hiểm cũng chỉ có thể đặt chân.
Diệp Hiên nhíu mày nói.
- Nhưng ngươi nhất định sẽ chết.
Cái Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Chết?
Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một nụ cười, chỉ là nụ cười của hắn rất tiêu điều, càng ẩn chứa một tia ý tứ nói không rõ ràng.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết, bởi vì ta còn có thủ đoạn cuối cùng.
Diệp Hiên nói nhỏ
......
Bất Tử Thiên Điện tọa lạc trên đỉnh vạn cổ.
Điện đường cổ xưa màu đen tồn tại lâu đời, từng đạo ánh sáng sát phạt hoành thiên quán địa, còn có tiếng chư thiên tụng kinh truyền đến từ trong điện đường cổ xưa kia.
Đông —— đông —— đông
Một chiếc chuông cổ màu đen, đong đưa trên mái vòm, phát ra âm thanh thần chung mộ cổ, từng gợn sóng màu đen khuếch tán về phía tám hướng bầu trời, từng thân ảnh có khí tức khủng bố từ bốn phương tám hướng đi tới Bất Tử Thiên Điện.
Bất Tử Thiên Điện hôm nay rất yên lặng, rất nhiều đại nhân vật đương thời liên tục đi ra.
Bởi vì pháp thân của Bất Tử Thiên Chủ hàng lâm Bất Tử Thiên Điện, đối với Bất Tử Thiên Điện mà nói, đây chính là đại sự chấn động cả nguyên hội.
Từ khi nguyên hội thứ tư chấm dứt, Bất Tử Thiên Chủ du ngoạn hỗn độn, không ai biết hắn ở phương nào, hôm nay pháp thân Bất Tử Thiên Chủ hàng lâm, có thể nói làm cho toàn bộ Bất Tử Thiên Điện cực kỳ chấn động.
Mà nguồn gốc của tất cả chuyện này đều đến từ một người, một người chỉ là con kiến hôi ở trong Bất Tử Thiên Điện, mà người này tên Diệp Hiên.
Dưới mái vòm.
Diệp Hiên, La Hầu, Lục Diêu Tinh, còn có Sâm La Giáo chủ, giờ phút này bốn người đứng dưới mái vòm, đang nhìn lên cung điện cổ xưa kia.
- Diệp tiểu hữu, ta đưa ngươi đến nơi này, nếu ngươi có thể sống sót trở về, Sâm La Ma Điện ta tất nợ ngươi một nhân tình.
Sâm La giáo chủ nhẹ giọng thở dài, thân hình phiêu hốt đi xa.
Ầm ầm!
- Thiên chủ có mời.
Trời đất mênh mông, âm thanh uy nghiêm, một cây cầu ánh sáng màu đen trải dài xuống, chỉ chờ Diệp Hiên đặt chân lên trên, sẽ đưa Diệp Hiên tiến vào trong Bất Tử Thiên Điện.
- Hai người các ngươi đi thôi, ta một người đi là đủ rồi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Diệp Hiên, ngươi cầm.
Lục Diêu Tinh nhíu mày, trong tay xuất hiện thêm một ngọc bài giao cho Diệp Hiên, chỉ thấy trên ngọc bài khắc hai chữ Thời Không.
- Ngọc bài này là sư tôn giao cho ta trước khi ta rời đi, nếu người của Bất Tử Thiên điện ra tay với ngươi, ngươi có thể lấy ra ngọc bội này, nhất định có thể để cho bọn họ có điều kiêng kỵ.
Lục Diêu Tinh trầm giọng nói.
- Đa tạ.
Diệp Hiên cũng không có từ chối ý tốt của Lục Diêu Tinh, thu hồi ngọc bài trong tay, sau đó sải bước lên quang đạo màu đen, hướng đến cung điện cổ xưa.
- Diệp Hiên, ta đi cùng ngươi.
La Hầu sải bước, nhưng không đợi hắn đi tới bên cạnh, đã bị Diệp Hiên dùng thời không lực cố định tại chỗ.
- Thêm một người đi thì nhiều hơn một phần nguy hiểm, bản thân ta đủ để ứng phó Bất Tử Thiên Điện.
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, cả người đều hóa thành một chùm ánh sáng lao nhanh tới Bất Tử Thiên Điện.
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, La Hầu nắm chặt hai tay, không nói gì.
Hắn không biết Diệp Hiên có thể sống sót hay không, có lẽ kiếp này không còn gặp lại, điều này làm cho hắn chua xót không thôi.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận