Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 119 - Lời nói đáng tin



Chương 119 - Lời nói đáng tin




- Minh Dạ huynh, người này có chút đụng chạm với tôi, anh giao hắn cho tôi được chứ?
Bạch Lang thâm độc cười nói.
- Làm tổn thương đồ đệ của tôi, người này tôi cần phải tự tay phế tu vi của hắn.
Minh Dạ lạnh lùng nói.
- Chúng ta không nên tổn thương hòa khí, tôi thấy không bằng để vị Diệp khách khanh này tự mình chọn đối thủ như thế nào?
Vân Sơn Hà vuốt râu cười một tiếng, căn bản không để Diệp Hiên vào mắt.
Lúc này, bất kỳ tân khách tám phương, hay là thành viên của tám tổ, tất cả đều đều đưa ánh mắt về phía lôi đài, khi nhóm bọn hắn nhìn thấy bốn vị cổ võ Tông Sư toát ra địch ý đối với Diệp Hiên, có người càng là vì Diệp Hiên mà lau một giọt mồ hôi lạnh.
- Tổ trưởng Thanh Long, Diệp tiên sinh chỉ có một mình, làm sao là đối thủ của bọn họ, anh......
Có thành viên địa tổ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Yên tâm, bọn họ không thể nào là đối thủ của Diệp tiên sinh được, cậu cứ đứng đây xem là được rồi.
Thanh Long cười lạnh, nhưng lại điều chỉnh âm giọng rất tốt, vừa hay rơi vào trong tai người của tám tổ, điều này cũng làm cho mọi người ngẩn mặt ra, trong mắt càng là đầy kinh ngạc.
Trên đài!
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, đạm nhiên nhìn về bốn người trước mặt mình, đối với việc bọn họ tranh luận, Diệp Hiên chỉ nhìn mà cười.
- Không cần cạnh tranh, các người cùng nhau lên đi, dù sao khi các ngươi bước lên đây, cũng đã là người chết.
Diệp Hiên đạm mạc nói.
Xoạt!
Tư thế của Diệp Hiên chiến cho toàn trường náo động, sắc mặt bốn người trên lôi đài cũng cực kỳ xấu xí, ánh mắt Bạch Lang càng hiện ra hung quang, không đợi ba người kia có phản ứng, dị năng hệ băng trong cơ thể đã chợt bạo phát, nổ bắn ra bay thẳng đến Diệp Hiên.
Hàn quang lạnh lùng, sát ý bức người.
Thiên Băng Trùy thành hình trong hư không, mang theo âm thanh nổ đùng đâm rách không khí, tất cả đều oanh sát tới Diệp Hiên, điều này cũng làm cho ba người kia thoáng lui sau, nhường sân cho hai người.
Dù sao nếu như bốn người thật liên thủ vây công, không nói tân khách ở đây sẽ phỉ nhổ bọn họ, mà cửa ải này chính bọn hắn cũng bị làm khó dễ, mà đây cũng là kiêu ngạo của cổ võ tông sư bọn họ.
- Diệp Hiên, cuồng vọng là phải trả giá thật lớn, hôm nay mặc dù ta không giết ngươi, nhưng cũng là muốn cho ngươi rơi vào kết quả mất hết tu vi.
Bạch Lang dữ tợn, hàn khí quanh thân đáng sợ tột cùng, hai tay huy động ra số lượng lớn Băng Trùy đã đem bao phủ xuống Diệp Hiên.
Ầm!
Tinh không nổ vang, hư không khốn đốn, không thấy được Diệp Hiên có động tác gì, hắn chỉ là vẫy tay vào hư không, thiên Băng Trùy khắp nơi trong nháy mắt phá toái thành sương, cảnh tượng xảy ra tiếp theo cũng triệt để làm cho tân khách tám phương vây xem tĩnh mịch không tiếng động.
Một bóng dáng cô đơn thon dài chợt theo băng vụ đi ra, bàn tay trong suốt như ngọc không ngừng phóng lớn ở trong mắt Bạch Lang, hắn muốn cực lực né tránh cái bàn tay này, thế nhưng cơ thể lại giống như bị định trụ vậy, lúc này vậy mà lại không thể nhúc nhích.
- Ách!
Bạch Lang lên tiếng kêu rên, khuôn mặt đều là hoảng sợ, đôi mắt hắn gắt gao trợn lớn, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, hắn bị Diệp Hiên bóp cổ nhấc lên trên không, một lực lượng cực kỳ khủng bố càng là đóng chặt lại yết hầu của hắn!
Xương cổ truyền đến tiếng dị hưởng, bàn tay Diệp Hiên hơi co rút nhanh, chỉ thấy cổ Bạch Lang vặn vẹo, khuôn mặt càng là từ trướng hồng chuyển thành xanh tím, áp lực cực kỳ đáng sợ, hít thở không thông tập kích trong người, giống như sau một khắc, hắn sẽ bị Diệp Hiên bóp chết tươi sống ở trong tay.
- Còn nhớ rõ trước đó tôi đã nói với ông cái gì không?
Diệp Hiên âm thanh bình tĩnh nói.
- Không thể.... Không thể.... Ngươi sao lại.... Chuyện này.... sao lại…. mạnh như vậy?
Bị Diệp Hiên bóp cổ, Bạch Lang hô hấp cực kỳ trắc trở, hắn đang gian nan lên tiếng, trong mắt có mang đầy vẻ kinh sợ không thể nói thành lời.
Không chỉ là Bạch Lang vạn phần sợ hãi, mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều thông suốt đứng dậy, ánh mắt xuất hiện vẻ kinh hãi muốn chết, nhất định không thể tin được vào cảnh tượng chính mình đang nhìn thấy.
- Không được.... Không thể.... mặc dù Bạch Lang hơi yếu hơn so với ta một bậc.... nhưng làm sao chỉ mới một chiêu mà hắn đều tiếp không được chứ?
Minh Dạ run rẩy nhỏ bé lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên trong võ đài, trong mắt là cực kỳ phức tạp.
Cái loại nghi vấn này không chỉ Minh Dạ có, mà người toàn trường đều toát ra cái ý nghĩ này, mặc dù Bạch Lang không địch lại Diệp Hiên, nhưng này thua như thế này cũng là quá mức đơn giản rồi chăng?
- Chẳng.... Chẳng lẽ tu vi của hắn.... Là.... Là.... Tiên thiên.... ?
Vân Sơn Hà khẽ run, nói ra một sự thực mà mọi người đều đã nghĩ tới.
- Không thể, tuyệt đối không thể, Minh Dạ ta khổ tu cổ võ ba mươi năm, cũng chỉ vừa mò lấy cánh cửa cảnh giới Tiên Thiên, người này chẳng qua cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, làm sao có thể là võ giả Tiên Thiên?
Minh Dạ gào thét bác bỏ, hiển nhiên hắn không tiếp nhận được sự thật này.
Một viên đá dấy lên ngập trời sóng lớn, khi cái từ võ giả tiên thiên này vang lên, hội trường lập tức huyên náo cực lớn.
- Võ giả tiên thiên, không có nghĩ tới Diệp Hiên này lại là võ giả Tiên Thiên?
- Sẽ không sai, ngoại trừ võ giả Tiên Thiên, người nào lại có thể dùng một chiêu đánh bại cổ võ Tông Sư?
- Một trăm năm, đầy đủ một trăm năm, không ngờ Hạ quốc ta lại lần nữa xuất hiện võ giả Tiên Thiên.
Tình cảm quần chúng dâng trào mãnh liệt, náo động toàn trường, thời khắc này tỷ thí khắp nơi ở trong mắt tân khách đã không còn quan trọng, mà chuyện Diệp Hiên thân là võ giả Tiên Thiên lại dẫn phát oanh động cực lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận