Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1252 - Thời Gian Thấm Thoắt Ba Vạn Năm



Chương 1252 - Thời Gian Thấm Thoắt Ba Vạn Năm




Răng rắc.
Chợt, hàng tỷ dặm hư không bỗng nhiên sụp đổ, trực tiếp hóa thành khu vực chân không vô tận, dãy núi mênh mông liên miên hóa thành tro bụi, giang hà biển hồ hóa thành khói, cả thiên địa đều biến thành hư ảo cực hạn, giống như bong bóng mộng ảo sắp bị tiêu diệt.
- Đây là... Đây chính là lực lượng vượt qua thiên đạo tam kiếp?
Hắc liên nở rộ, thiên địa tiêu tan, Diệp Hiên ngồi xếp bằng, hắn si ngốc giơ hai tay lên nhìn chằm chằm, sau đó đột nhiên nắm chặt, giữa xương ngón tay truyền đến tiếng khí nổ khủng bố, không gian trong tay lộ ra khe nứt đáng sợ chợt lóe lên rồi biến mất, chứng minh lực lượng của Diệp Hiên lúc này khủng bố cỡ nào.
Trầm mặc, không nói gì, yên tĩnh.
Giờ phút này Diệp Hiên không nói không nói, đôi mắt lại lần thứ hai khép lại, giống như đang tĩnh tâm cảm thụ tu vi hiện tại của hắn, cho dù Nguyên Linh rời khỏi, hắn cũng không có nửa điểm dị động.
Đấu chuyển tinh di, nhật nguyệt luân phiên, đảo mắt ba ngày trôi qua, Diệp Hiên lần nữa mở mắt.
Hô.
Trong miệng hắn phun ra một ngụm trọc khí, hắc liên từ từ tiêu tán, hắc quang quấn quanh trên người Diệp Hiên biến mất.
Phản phác quy chân, cực kỳ bình thường.
Nếu giờ phút này có người ngoài ở đây, tất sẽ chỉ coi Diệp Hiên là một phàm nhân mà đối đãi, sẽ không cho rằng trong cơ thể Diệp Hiên có nửa điểm tu vi.
Nếu như nói trước kia Diệp Hiên lộ ra phong mang, hắn giờ phút này cực kỳ nội liễm, giống như người trong phàm trần, căn bản không có nửa điểm khí tức sắc bén.
Đại đạo chí giản, phản phác quy chân, khi Diệp Hiên vững chắc tu vi thiên đạo tam kiếp, tất cả tu vi của hắn đều cực kỳ nội liễm, cho dù Thánh nhân đều nhìn không ra hắn sâu cạn.
Lúc này Diệp Hiên giống như một ngọn núi lửa bình tĩnh, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng trong đó lại ẩn chứa nham thạch nóng chảy khủng bố, khi ngọn núi lửa này phun trào, ngay cả thiên địa cũng sẽ biến sắc.
- Cái gì gọi là Thánh nhân?
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời tự hỏi, một nụ cười rực rỡ lộ ra từ khóe miệng của hắn, nụ cười của hắn có chút châm chọc, giống như đã hiểu được một đạo lý nào đó.
- Nguyên Linh có một câu nói rất đúng, bọn họ đều là Ngụy Thánh mà thôi, thật sự là một đám ếch đáy giếng.
Nhìn trời xanh mà không nói, nghe đất động mà không sợ, Diệp Hiên thở dài, tự có một phen khí chất siêu phàm thoát tục hiện ra, làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn lại thì tâm sinh cảm giác kính sợ cực lớn.
Cái gọi công đức thành Thánh, giờ phút này trong mắt Diệp Hiên tuy chỉ là một chuyện cười, một chuyện cười lớn.
Diệp Hiên cũng không phải Thánh nhân, nếu như chuẩn xác cân nhắc, hắn chỉ ở trong Chuẩn Thánh, thánh lực màu đen thần bí lưu chuyển trong cơ thể, càng ngưng tụ ra bất diệt ma thể, một thân tu vi có thể so với thất đại Thánh nhân trong thiên địa.
Diệp Hiên rất rõ ràng, hắn cũng không có thành Thánh, không có cái gọi là thiên địa dị tượng hiện ra, càng không có cảnh đẹp cái gọi trời sinh sen vàng, đất hiện dũng tuyền phụ trợ, cũng không có thiên đạo giáng xuống chúc phúc.
Thường thường không có gì lạ, không hiện ra gợn sóng, so sánh với cảnh đẹp Khi Hậu thổ thành Thánh, Diệp Hiên vượt qua thiên đạo tam kiếp thật sự hiện ra bình thường không thôi, ngoại trừ thiên địa hắc ám vô biên, tam giới không có nửa điểm ba động hiện ra, cũng không ai biết tu vi Diệp Hiên hắn giờ phút này đã có thể so sánh với Thánh nhân, không còn là người bị Thánh nhân khi nhục năm xưa nữa.
Bề ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng cảm ngộ của Diệp Hiên về phương thiên địa này thay đổi, hắn có thể cảm giác được, đỉnh đầu của hắn có một vách ngăn, một bình chướng cực kỳ kiên cố, quy tắc thiên đạo lưu chuyển kia không ngừng áp bách hắn, có địch ý đối với hắn, càng có một tia sợ hãi.
Thiên đạo kiêng kỵ.
Trong ý thức Diệp Hiên đột ngột hiện ra bốn chữ này, Diệp Hiên mỉm cười, ngửa đầu nhìn trời cao, không biết đang nhìn cái gì.
Răng rắc.
Diệp Hiên chậm rãi nâng chưởng, lôi đình màu đen lóe lên trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa bộc phát trên người, Diệp Hiên ầm ầm đánh ra một chưởng lên thiên khung, nhất thời làm cho ức vạn dặm thiên địa hóa thành hắc ám, giống như một chưởng này sẽ xuyên thủng thiên địa, thấy một ít cảnh tượng thần bí trong hỗn độn.
Nhưng cùng lúc đó, Thiên Đạo quy tắc lưu chuyển, lôi đình màu đen mà Diệp Hiên đánh ra lặng yên tiêu tán, chung quy không có đánh vỡ quy tắc thiên đạo này, màu đen lôi đình tiêu tán ở trong thiên địa.
- Thiên đạo tù lung, đại đạo không trọn vẹn, thánh cơ không hiển, vạn vật mông muội.
Diệp Hiên lẩm bẩm, sau đó bỗng nhiên cười, không ai biết hắn phát hiện ra cái gì, nhưng nụ cười của hắn cực kỳ châm chọc, khi hắn vượt qua thiên đạo tam kiếp, tầm mắt hắn đã thay đổi lớn so với trước kia.
Thời gian trôi qua, năm tháng đang thay đổi.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng đứng trên bầu trời, hắn đứng ở đây ba ngàn năm, giống như đang tĩnh tâm cảm ngộ bản thân và phương thiên địa này biến hóa.
Khi thời gian đi tới ba ngàn năm, Diệp Hiên rốt cục động, hắn chậm rãi giãn hai tay ra, tuy không có khí tức khủng bố gì hiện ra, nhưng hàng tỷ dặm thiên địa theo hắn mà động, lay động kịch liệt, giống như muốn vỡ vụn.
- Lực lượng Nhân Quả quả nhiên đáng sợ, Nguyên Linh này trời sinh là khắc tinh của ta, nếu không phải Tịch Diệt Chiến Y cùng Tru Thiên Kích, chỉ sợ một thân tu vi của ta đã tiện nghi cho Nguyên Linh.
Diệp Hiên thở dài một tiếng, hồi tưởng lại tranh đấu cùng Nguyên Linh, hắn có một loại cảm giác trong lòng còn sợ hãi.
Hai người đánh nhau trong không gian thức hải.
Ai cũng không làm gì được ai, cuối cùng Nguyên Linh rời khỏi không gian thức hải của hắn, lần thứ hai biến mất không thấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận