Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2503: 'Hoang'

Chương 2503: 'Hoang'
- Hoang cổ đoạn, thái cổ ưu, thượng cổ đại mộng qua thiên thu...
Giờ khắc này, khí tức 'Diệp Hiên' cô tịch mà bi thương, đôi mắt của hắn lộ ra cảm giác vạn cổ tang thương, căn bản không nhìn thẳng về phía 'Ngục', giống như chỉ đang thì thầm tự nói.
Giờ khắc này, có lẽ không phải Diệp Hiên, mà hóa thành ‘Hoang’ trong truyền thuyết, cả người hắn làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung ngắm hoa trong sương mù.
- Chặt đứt Vạn Cổ Hỗn Độn, phá vỡ thiên địa Huyền Hoàng, tam đại niên đại đã không còn, kiếp này cuối cùng sẽ làm một chấm dứt chân chính.
'Hoang' thì thầm.
- Hoang.
- Ta không sợ ngươi, ta không sợ ngươi!
'Ngục' điên cuồng gào thét, nhưng lại chậm chạp không ra tay, bởi vì nam nhân đứng trước mặt hắn, là ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại của hắn, thậm chí ngay cả dũng khí ra tay cũng không có.
Trong quá khứ xa xôi mà không biết kia, trong truyền thuyết hoang cổ, bóng dáng vạn cổ cô tịch kia đi qua ba thời đại, càng lưu lại rất nhiều truyền thuyết khủng bố không ai biết.
Có rất nhiều trong những truyền thuyết này là 'ngục' nghe nói, cũng có cái hắn tận mắt nhìn thấy, không ai hiểu rõ sự cường đại của nam nhân này hơn hắn.
Kinh thiên tuyệt địa, vô địch vạn cổ?
Ở trước mặt hoang cổ đệ nhất nhân, đều chỉ là một chuyện cười.
Hắn từng một mình chặt đứt một thời đại, hắn từng một mình đẩy cánh cửa kia ra.
Người vô địch bất bại chân chính của Vạn Cổ Vũ Trụ, chỉ có một mình ‘Hoang’ mà thôi.
Đẩy ngang vạn cổ, trấn diệt cổ kim, nam nhân trong truyền thuyết này lại xuất hiện, ở trước mặt hắn, người nào dám ra tay với hắn?
- Chỉ là sinh linh thượng cổ, làm sao dám cản đường ta?
Khi Ngục đang rất sợ hãi, ánh mắt tang thương vạn cổ của 'Hoang' rốt cục rơi vào trên người hắn, điều này cũng làm cho 'Ngục' sợ hãi gầm nhẹ.
- Hoang, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
Có lẽ vì chiến thắng nỗi sợ hãi trong nội tâm mình, cũng có lẽ 'Ngục' thật sự có sát tâm với 'Hoang', hắn đang điên cuồng rống giận, uy thế vạn cổ kinh thiên tuyệt địa nở rộ hết sức chói mắt.
Ầm ầm.
Ngục rốt cục chiến thắng nỗi sợ hãi trong nội tâm mình, hai tay hắn đang nhanh chóng bóp ấn quyết, từng đạo lực lượng kinh thiên tuyệt địa đáng sợ đang ấp ủ ra, cả người hắn đều dâng lên hắc mang khủng bố, dần dần hóa thành một tù lao đen nhánh.
- Trấn.
Ầm ầm.
Chấn thiên tuyệt địa, vạn cổ vô địch, giờ khắc này 'Ngục' bộc phát uy thế kinh thiên, vạn cổ chưa từng có, cả người hóa thành vạn cổ tù lao ầm ầm trấn tới 'Hoang'.
- Ánh áng của đom đóm lại dám tranh đua cùng trời trăng?
- Hoang tang thương thì thầm, giống như không để ý đến sự kinh khủng, kinh thiên tuyệt địa của đối phương, chỉ có khí tức hoang vu vạn cổ từ từ vờn quanh trên người hắn.
- Hoang Thiên Chỉ.
Một chỉ, như vạn cổ thanh thiên, tựa như muốn hóa vũ trụ thành bụi trần, giờ phút này đang bị 'Hoang' hơi nâng lên.
Ù ù.
Chuyện đáng sợ xảy ra.
Thiên địa thời không, vạn cổ hư không, một thần chỉ xám xịt hiện ra trong thiên địa, khủng bố tựa như thần trụ vạn cổ kình thiên.
- Đi.
Hoang điểm ra một chỉ, một chỉ kia đáng sợ che trời che đất, khí tức vạn cổ hoang vu đang chảy xuôi, ầm ầm buông xuống 'Ngục'.
Ầm ầm.
Một chỉ thiên hoang, vạn vật đều chết.
Thượng cổ tuyệt địa nổ tung, thiên địa nguyên khí đang tiêu tán, tất cả pháp tắc ở dưới một chỉ của Hoang đều hóa thành hư vô.
Xoẹt.
Tiếng nổ tung đáng sợ truyền đến, một chỉ này đánh nát bấy vạn cổ tù lao do Ngục hóa thành, cả người hắn đều bại lộ ra, một tia máu tươi nổ tung trên người hắn, cả người đều bị đánh bay ra xa trăm triệu dặm.
- Ách a.
Ngục đang hoảng sợ gào thét, hắc quang trên người hắn đang đáng sợ nổ tung, mơ hồ có thể nhìn thấy máu thịt nổ tung trên người, chứng minh một chỉ này của Hoang đáng sợ cỡ nào.
Cái gì vạn cổ vô địch?
Cái gì kinh thiên tuyệt địa?
Ở trước mặt một chỉ này vẫn quá mức nhỏ bé, cho dù kinh thiên tuyệt địa giả cũng không cách nào ngăn cản.
- Hoang.
'Ngục' điên cuồng gào thét, tiếng rống giận dữ xuyên qua toàn bộ thượng cổ tuyệt địa, hắn chém vỡ vạn cổ hư không, hóa thành một chùm sáng trong nháy mắt biến mất không thấy.
Trốn.
'Ngục' lại chạy trốn.
Đối mặt với nam nhân trong truyền thuyết này, hắn chỉ có thể lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn, bởi vì hắn không có lòng tin chiến thắng truyền thuyết vạn cổ bất bại này.
Theo 'Ngục' rời khỏi, toàn bộ thượng cổ tuyệt địa đều bởi vì một chỉ của 'Hoang' mà nổ tung, từng vết nứt đáng sợ hiện ra, toàn bộ không gian đều đang kinh khủng rung động, hiển nhiên nơi đây sắp triệt để vỡ vụn.
Thiên Hoang nhất chỉ tái hiện thế gian.
Một chỉ này đáng sợ cỡ nào?
Ngay cả kinh thiên tuyệt địa hỉa cũng phải lui về sau ba bước, thượng cổ tuyệt địa càng muốn vỡ vụn dưới một chỉ này.
Ầm ầm.
Thượng cổ tuyệt địa vỡ vụn như ngọc khí, từng vết nứt đáng sợ không ngừng mở rộng, toàn bộ tuyệt địa đều sắp triệt để nổ nát.
- Ách a.
Bỗng nhiên.
Một tiếng gào thét thống khổ truyền đến từ trong miệng Diệp Hiên, hắn nửa quỳ trên mặt đất, khí tức hoang vu vạn cổ không ngừng tiêu tán trên người, giống như người trong truyền thuyết kia đang từ từ lui đi.
- Diệp Hiên?
Nhân đạo chi chủ lo lắng hô to.
Đi.
Đột ngột, Liễu Bạch Y xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, hắn nắm lấy Diệp Hiên, trong nháy mắt đánh một thông đạo, mang theo Diệp Hiên trong nháy mắt biến mất.
Cùng một lúc.
Mấy đại nhân vật cấm kỵ vội vàng thi triển cấm kỵ độn thuật, nhao nhao chạy ra khỏi tuyệt địa thượng cổ đang sắp nổ tung.
Nhân đạo chi chủ không rảnh đi truy tìm Diệp Hiên cùng Liễu Bạch Y, chỉ có thể mở ra một con đường, vội vàng chạy ra thượng cổ tuyệt địa.
Ầm ầm.
Sau một khắc, thượng cổ tuyệt địa tồn tại lâu đời ầm ầm nổ tung, một chốn cực lạc cuối cùng lưu lại thời đại thượng cổ này cũng hoàn toàn biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận