Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1632: Thích giao tiếp với những người thông minh

Chương 1632: Thích giao tiếp với những người thông minh
- Được, ta bây giờ đi làm ngay.
Bạch Trạch cũng không phải một người dài dòng, nhận ân của Diệp Hiên, đương nhiên muôn lần chết không từ, hơn nữa Diệp Hiên có thể tin tưởng hắn như vậy, chứng tỏ Diệp Hiên cũng thật sự coi hắn là thân tín.
Bạch Trạch nhanh chóng rời khỏi đệ cửu linh điện, hiển nhiên là đi làm chuyện này.
Nhìn bóng lưng Bạch Trạch đi xa, khóe miệng Diệp Hiên lộ ra vẻ tàn độc, tất cả kế hoạch đều tiến hành một cách có trật tự, chỉ thiếu một thời cơ là có thể triệt để giải quyết được tên tử nhân yêu Cơ Âm Dương kia.
- Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi thật độc.
Thanh âm của Cái Thiên Nguyên vang lên bên tai Diệp Hiên.
- Độc?
- Ha ha.
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười rất âm lãnh.
- Ta có thể nói cho ngươi, ta cực kỳ khinh thường loại thủ đoạn này, chẳng qua hiện tại đang ở Vạn Linh Thiên Điện, ta không tiện thật sự bộc phát toàn lực đi giết Cơ Âm Dương, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
Không thể không nói, hiệu suất Bạch Trạch làm việc cực cao, chỉ ba ngày, hắn đã mang về một người.
Người này tên Ngô Lương, chính là thần tướng phụ trách đệ ngũ linh điện, chưởng quản mấy chục thần tướng tiên binh.
Ngô Lương người này giống như tên của hắn, lớn lên có thể nói xấu xí không chịu nổi, làm chuyện cũng là một bộ mặt tiểu nhân.
Có thể nói, với bộ dạng này của hắn, rất khó lăn lộn ở trong thần tướng, tuy nhiên người này giỏi a dua nịnh hót, hơn nữa còn đối xử rất tốt với thần tướng tiên binh, mà Cơ Âm Dương vốn là một người âm dương, cũng không có yêu cầu quá lớn về diện mạo, điều này cũng làm cho Ngô Lương trở thành thần tướng của đệ ngũ linh điện.
Đương nhiên, tuy Ngô Lương này là một tiểu nhân vô sỉ, nhưng ngay cả tiểu nhân cũng có bằng hữu, mà bằng hữu duy nhất của hắn chính là Bạch Trạch, hai người càng có giao tình cực sâu.
- Tiểu nhân Ngô Lương bái kiến Cửu Linh Tử.
Bạch Trạch lặng lẽ mang theo người này tiến vào đệ cửu linh điện, Ngô Lương đã bái lạy Diệp Hiên, càng đặt tư thái bản thân xuống cực thấp.
- Ngươi là huynh đệ của Bạch Trạch, chính là huynh đệ của ta, đứng dậy đi.
Diệp Hiên khẽ cười nói.
- Đa tạ Linh Tử.
Ngô Lương vội vàng đứng dậy, lúc này mới nhìn thẳng về phía Diệp Hiên, khi hắn nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của Diệp Hiên, trong lòng Ngô bỗng nhiên căng thẳng.
Người này không đơn giản.
Trong nháy mắt, trong đầu Ngô Lương xẹt qua một câu.
Ngô Lương người này tu vi không cao, nhưng cực kỳ am hiểu quan sát sắc mặt, chỉ nhìn Diệp Hiên một cái, hắn dám khẳng định, Cửu Linh Tử đứng trước mặt hắn là một người cực kỳ không đơn giản.
Không đơn giản không phải nói tu vi của Diệp Hiên, mà là ánh mắt Diệp Hiên, loại ánh mắt này thâm thúy mà nội liễm, trong đó ẩn chứa khí tức để tim hắn đập nhanh.
Điều này cũng chứng tỏ vị Linh Tử thứ chín này có lòng dạ cực sâu, cũng không phải nhân vật bình thường.
- Linh tử, các ngươi nói chuyện, ta tạm thời cáo lui.
Bạch Trạch là một người biết tiến lùi, hắn khom người hành lễ với Diệp Hiên, sau đó sải bước rời khỏi linh điện, trong linh điện chỉ còn lại Diệp Hiên và Ngô Lương hai người.
- Nói vậy Bạch Trạch đều đã nói hết thảy cho ngươi rồi đúng không?
Theo Bạch Trạch rời khỏi, Diệp Hiên thản nhiên nhìn về phía Ngô Lương, trong mắt xẹt qua vẻ thâm sâu.
Có một câu nói rất hay, đooi mắt con người là cửa sổ của tâm hồn, Diệp Hiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra Ngô Lương người này không giống Bạch Trạch, là một hạng người cực kỳ giảo hoạt.
Nói thật, một người thành thật trung hậu lại trở thành sinh tử chi giao cùng một người tâm cơ giảo hoạt, điều này đích xác làm cho Diệp Hiên có chút cảm thán.
- Tiểu nhân đã biết toàn bộ.
Ngô Lương chậm rãi gật đầu, chỉ là đáy mắt xẹt qua vẻ do dự.
- Ngươi là người thông minh, ta không muốn nói nhiều, chỉ cần ngươi làm được chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng.
- ta có thể từ chối không?
Ngô Lương cười chua xót, trong mắt đây bất đắc dĩ.
Hắn không phải Bạch Trạch, cũng không có cái gọi là trung thành đối với Diệp Hiên, khi Bạch Trạch nói cho hắn chuyện này, ý định của hắn là từ chối, nhưng Bạch Trạch năn nỉ hắn, hắn cũng không có cách nào mới đi tới đệ cửu linh điện, từ trong lòng hắn căn bản không muốn làm chuyện này.
Đệ ngũ linh tử Cơ Âm Dương, đó là một tồn tại hắn căn bản không cách nào sánh kịp, để cho hắn hạ độc mưu hại đối phương, không có khác gì muốn chết.
- Ngươi đương nhiên có thể từ chối.
Diệp Hiên bình thản lên tiếng.
- Linh tử minh giám, việc này liên quan trọng đại, ta chỉ là một thần tướng nho nhỏ, thật sự không dám tham gia vào trong đó, tuy nhiên Linh tử có thể yên tâm, ta sẽ ngâm việc này thối rữa ở trong bụng, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.
Ngô Lương khom người bái lạy, xoay người đi ra ngoài điện.
Một bước, hai bước, ba bước... Chín bước.
Khi Ngô Lương đi tới bước thứ chín, hắn chỉ cần bước qua cửa điện thì sẽ rời khỏi đệ cửu linh điện, nhưng cũng vào lúc này, bước chân của hắn chợt ngưng tụ, cả người đều cứng tại chỗ.
Bỗng nhiên, qua ba hơi, Ngô Lương chậm rãi xoay người, mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, lần thứ hai đi về phía Diệp Hiên.
- Tại sao ngươi không đi?
Diệp Hiên cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, thản nhiên nhìn về phía người này.
Ngô Lương cười khổ lắc đầu nói:
- Linh tử nói đùa, vừa rồi nếu ta thật sự bước ra bước cuối cùng, chỉ sợ sau một khắc ta sẽ trở thành người mất tích.
- Ta đã nói, ngươi là người rất thông minh, bây giờ có vẻ như không sai.
Diệp Hiên nở nụ cười.
- Linh tử mới là đại trí nhược ngu, tiểu nhân không gánh nổi lời khen của Linh Tử.
Ngô Lương chua xót lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận