Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1131 - Cửu Nguyệt Hàn Nha



Chương 1131 - Cửu Nguyệt Hàn Nha




Giờ phút này Cửu Nguyệt Hàn Nha thật sự nổi giận, phun ra một ngụm Cửu Âm Hàn Thủy, trong nháy mắt thiên địa hàn khí đáng sợ khiến Diệp Hiên hóa thành một khối băng, cả người bị đông tại.
- Tiểu hòa thượng, không biết Cửu U tháp này là nơi nào, vào nơi đây, đám tặc ngốc các ngươi vạn thế không được siêu sinh.
Cửu Nguyệt Hàn Nha cười lạnh liên tục, hóa thành một thiếu nữ áo đen, nhảy nhót quanh người Diệp Hiên, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, một âm thanh lạ truyền đến, sắc mặt Cửu Nguyệt Hàn Nha khẽ giật mình, hai mắt sau đó mở to, lùi lại mười mấy bước, chuyện tình kế tiếp xảy ra quả thực khiến thể xác tinh thần nàng run rẩy tới cực điểm.
Ầm!
Hư không nổ vang, phật quang nghiêm nghị, Diệp Hiên hóa thành băng điêu ầm vang nổ nát vụn, lại lộ ra toàn bộ thân thể hắn, giờ phút này vẻ mặt đạm mạc nhìn về phía Cửu Nguyệt Hàn Nha.
- Cửu Âm Hàn Thủy, không có gì hơn.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng nói, bước chậm đi tới Cửu Nguyệt Hàn Nha, cũng thời khắc này, Cửu Nguyệt Hàn Nha thét lên, ầm vang hóa thành một luồng hắc quang muốn bỏ chạy lên tầng trên của Cửu U tháp.
Đáng sợ, thật đáng sợ, tiểu hòa thượng này không ngại Cửu Âm Hàn Thủy, trực tiếp phá băng mà ra, quả thực khiến Cửu Nguyệt Hàn Nha sợ muốn tiểu ra quần.
Phải biết Cửu Âm Hàn Thủy của nàng có thể đông kết vạn vật, phàm là sinh linh tất cả đều phải bị hủy diệt, trước đó có lão hòa thượng Chuẩn Thánh, đến cũng bị đông lạnh thành một khối băng điêu, đối phương trọng thương ngã gục không có sức phản kháng, có thể chứng minh Cửu Âm Hàn Thủy cực kỳ đáng sợ, cho dù Chuẩn Thánh chi thân cũng vô pháp triệt tiêu.
- Tới.
Vạn phật hư không, Chưởng Trung Phật Quốc, sa lưu trôi qua, tiêu tan một phương, Diệp Hiên đánh ra một chưởng, thi triển Chưởng Trung Phật Quốc vừa mới tu thành, liền khiến hư không nơi này tiêu tan, Cửu Nguyệt Hàn Nha cảm giác tự thân lâm vào vũng bùn, trong mắt hiện ra rất nhiều huyễn tượng Phật quốc.
Ầm ầm!
Vạn pháp Phật quốc, một giấc chiêm bao Bồ Đề, Chưởng Trung Phật Quốc chính là pháp môn thần thông của Tây Phương Nhị Thánh, mặc dù Diệp Hiên không phải Thánh Nhân, nhưng khi hắn dùng đại thuật Thánh Nhân này, cho dù Chuẩn Thánh cũng không thể bỏ chạy, nói chi chỉ là một Cửu Nguyệt Hàn Nha.
- A!
Một tiếng tiếng rít chói tai trong miệng Cửu Nguyệt Hàn Nha truyền đến, nàng lần nữa hóa ra bản thể, giờ phút này bị Diệp Hiên gắt gao nắm ở trong tay, bối rối đập cánh, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
- Phụ thân cứu ta!
Cửu Nguyệt Hàn Nha thét to cầu cứu, âm thanh nghẹn ngào vang vọng cả tòa Cửu U tháp, cũng thời khắc này, Cửu U tháp ầm vang lay động, một cỗ thiên địa hàn quang không cách nào tưởng tượng ầm vang ép xuống Diệp Hiên.
- Tiểu hòa thượng, thả nữ nhi của ta ra.
Thiên địa hàn phong, pháp tắc ngưng trệ, giọng nói này tang thương mà băng lãnh, tràn ngập băng lạnh vạn cổ, lực lượng pháp tắc trong hư không bị trấn áp, một cỗ pháp tắc bạo ngược đến cực điểm hóa thành lao tù khóa lấy Diệp Hiên.
- Ừm?
- Đánh nhỏ, già lại tới?
Diệp Hiên nao nao, bằng tu vi của hắn có thể cảm ứng, phát giác được người ra tay với hắn chính là một vị Chuẩn Thánh, từ khí tức cảm ứng của Cửu Nguyệt Hàn Nha trong tay hắn xem ra, không thể nhầm lẫn, hai người có quan hệ máu mủ.
- Thả ta ra, nếu không phụ thân ta sẽ giết ngươi.
Cửu Nguyệt Hàn Nha lạnh lùng kêu to, hàn quang lấp lóe quanh thân, lần nữa hóa thành bộ dáng thiếu nữ áo đen, không ngừng giãy dụa trong tay Diệp Hiên, hàn quang đáng sợ đến cực điểm lan tràn, muốn đông kết Diệp Hiên ở đây, rồi thoát ra từ trong tay hắn.
- Ồn ào!
Ầm ầm!
Diệp Hiên nhướng mày, hắn không phải người thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp vung tay đánh mặt thiếu nữ.
Bộp!
Tiếng bộp tai vang dội truyền đến, kéo theo một tiếng rít chói tai, hai gò má trắng nõn của thiếu nữ áo đen hiện ra dấu năm ngón tay đỏ chót, cái cổ non mịn bị bàn tay Diệp Hiên bóp lại, giờ phút hoàn toàn ngốc đi.
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta... Ngươi dám đánh ta?
- Ngay cả cha mẹ ta còn không đánh ta, nãi nãi đây muốn giết ngươi.
Qua ba hơi thở, khuôn mặt thiếu nữ áo đen băng hàn đỏ ửng, hoàn toàn quên sinh mệnh của mình còn trong tay Diệp Hiên, trở thành một thiếu nữ táo bạo, động hai tay muốn đập Diệp Hiên.
Bộp!
Diệp Hiên nhướng mày, trở tay lại là một cái tát lên gò má thiếu nữ áo đen, tiếng tát tai vang dội chói tai, khiến cho thiếu nữ áo đen ôm hai gò má ngốc ngay tại chỗ.
- Còn dám ồn ào nửa câu, bần tăng sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn, nghe rõ chưa?
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, năm ngón tay đang chậm rãi thu lại, khiến cho sắc mặt thiếu nữ lập tức tím xanh, trong mắt hiện vẻ sợ hãi, đôi mắt đẹp chảy ra hai dòng nước, không ngừng thống khổ giãy dụa trong hư không.
- Lớn mật, ngươi đang tìm cái chết.
Rống giận rung trời, nổi giận đến cực điểm, một đạo hàn quang ầm vang lao tới, hàn quang hóa thành dải lụa pháp tắc, hung bạo đánh xuốn Diệp Hiên.
- Múa rìu qua mắt thợ.
Kiếm chỉ Diệp Hiên như trời, một chỉ điểm tới người trước mặt, dải lụa pháp tắc vỡ nát từng khúc, năm ngón tay bóp nát hư không, ầm vang trong trời đất, nháy mắt định đối phương lại tại chỗ.
- Cha.
Một tiếng rít chói tai truyền đến từ trong miệng thiếu nữ áo đen, một nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng lạnh lùng nửa quỳ dưới đất, một mặt rung động nhìn Diệp Hiên.
Một kích, vỏn vẹn chỉ một kích, đại thuật nam tử áo trắng bị phá, bản thân đụng phải trọng thương, quả thực khiến hắn không dám tin, xương sườn trên ngực sụp đổ truyền đến đau nhức kịch liệt, chứng minh vừa rồi mình gặp một kích đáng sợ cỡ nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận