Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2267: Người đi ra từ Hỗn Độn Trường Hà

Chương 2267: Người đi ra từ Hỗn Độn Trường Hà
Oanh!
Diệp Hiên lạnh giọng hét to, hắn chính thức bắt đầu phản kích, bắn mạnh ra một luồng nhân quả hồng tuyến, trực tiếp quấn giết đến Hỗn Độn thần tử.
- Trảm!
Sắc mặt Hỗn Độn thần tử đại biến, hắn gọi đến Hỗn Độn Huyền Hoàng Kiếm, một kiếm liền trảm đoạn sợi nhân quả hồng tuyến này, chỉ là ánh sáng quanh người lại lần nữa ảm đạm ba phần.
- Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu. Giết!
Ầm ầm!
Hủy Diệt Ma Quyền, kinh thiên động địa.
Diệp Hiên đấm ra một quyền, quyền mang quán xuyên thiên địa quá mức chói mắt, mang lấy uy năng hủy thiên diệt địa oanh sát tới Hỗn Độn thần tử.
Nếu như một quyền này đánh vào cơ thể Hỗn Độn thần tử, nhất định sẽ khiến Hỗn Độn thần tử hình thần câu diệt mà chết, bởi vì một quyền này ngưng tụ trọn vẹn tu vi chín đại thiên môn, tuyệt đối không phải thứ mà Hỗn Độn thần tử có thể ngăn cản.
- Ta đấu với ngươi!
Ào ào ào!
Hỗn Độn thần tử phẫn nộ rống to, hắn lại lần nữa câu động Hỗn Độn Trường Hà, một luồng sóng Hỗn Độn to lớn đổ xuống, trấn diệt thẳng đến Diệp Hiên.
Oanh!
Quyền mang hủy diệt bị sóng Hỗn Độn bao phủ, sắc mặt Diệp Hiên đại biến miễn cưỡng tránh né, dãy núi sau lưng đều hóa thành tro bụi.
Phốc!
Cùng một thời gian.
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Hỗn Độn thần tử, Hỗn Độn thần quang quanh người hắn vốn là ảm đạm đến cực điểm càng nổ bể mà ra, Hỗn Độn Trường Hà vắt ngang giữa trời đều đang rung chuyển, rốt cuộc lực lượng phản phệ của Hỗn Độn Trường Hà cũng tác dụng lên người Hỗn Độn thần tử.
- Đi chết đi!
Bởi cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh liền muốn mệnh ngươi, đạo lý này Diệp Hiên quá hiểu, hắn bước ra một bước, trong giây lát liền xuất hiện trước mặt Hỗn Độn thần tử.
Diệp Hiên điểm ra một chỉ, vô số luồng nhân quả hồng tuyến đang lan tràn ra, sau một khắc quấn quanh người Hỗn Độn thần tử.
- Chết đi cho ta!
Diệp Hiên tàn khốc nhe răng cười, hai tay của hắn kết ấn, nhân quả hồng tuyến quấn quanh người Hỗn Độn thần tử đang tỏa sáng hào quang.
Ầm!
Lực lượng nhân quả kinh khủng bực nào, trực tiếp đem Hỗn Độn thần tử sống sờ sờ siết bạo trong hư không, lượng lớn huyết vụ tản mát ra, trực tiếp tưới rót lên toàn thân Diệp Hiên đẫm máu.
- Thu!
Diệp Hiên lật tay một chiêu, bảo hồ lô màu xanh hiện ra, hắn mở nắp bình ra trược tiếp đem một thân đạo hạnh Hỗn Độn thần tử thu nạp vào trong hồ lô.
Khi Diệp Hiên làm xong tất cả những thứ này, một vẻ hài lòng hiện ra trên khóe miệng của hắn.
Mặc dù Hỗn Độn thần tử không địch lại hắn, nhưng dù sao hắn cũng là mở ra tám đại thiên môn, hơn nữa còn là tu luyện là lực lượng Hỗn Độn.
Một thân tu vi đạo hạnh của hắn là vô cùng thuần khiết, đây đối với Diệp Hiên mà nói có thể nói là vật đại bổ a.
- Đến!
Năm ngón tay Diệp Hiên dò xét ra, Hỗn Độn Huyền Hoàng Kiếm trực tiếp bị hắn hút nhiếp đến, thậm chí cũng không có bỏ qua túi càn khôn của Hỗn Độn thần tử.
Thu hoạch lớn!
Thật sự là bội thu lớn.
Diệp Hiên bóp một cái vỡ nát cấm chế của túi càn khôn, lập tức phát hiện trong túi càn khôn ẩn chứa quá nhiều thần vật.
Không chỉ có lượng lớn thần đan linh túy, hơn nữa còn có Bách Tử chiến tràng mà Hỗn Độn thần tử nhờ đại cơ duyên mới có được.
Đặc biệt còn có một mảnh Hỗn Độn thần đan, khiến cho Diệp Hiên chú ý, truyền thuyết nói rằng loại đan dược này liền có thể mở ra một tòa thiên môn, cũng không biết là thật hay là giả.
- Kiếm tốt!
Diệp Hiên đem túi càn khôn của Hỗn Độn thần tử cất kỹ, hắn tiện tay vũ động một phen Hỗn Độn Huyền Hoàng Kiếm, trong giây lát liền cảm nhận được uy năng đáng sợ của bảo kiếm này.
Mặc dù kiếm này không bằng Tru Thiên Kích, nhưng tuyệt đối cũng được coi là vạn cổ thần binh, nội tâm Diệp Hiên tự nhiên là mười phần vui vẻ.
Giết phế vật Hỗn Độn thần tử, có thể nói là Diệp Hiên có thu hoạch lớn, Bách Tử chiến tràng quả nhiên là phúc địa.
Có được Bách Tử chiến tràng, nếu như Hỗn Độn Chủ Nhân biết Diệp Hiên giết Hỗn Độn thần tử, hậu quả này Diệp Hiên cũng đã nghĩ đến.
Chỉ là, Diệp Hiên cũng không có bất kỳ cố kỵ nào.
Trước đó từng nói qua, phàm là nhân sinh tiến vào Bách Tử chiến tràng mà chết, về sau bất kỳ kẻ nào thậm chí bất kỳ đạo thống nào cũng không thể trả thù.
Đây cũng là quy tắc mà vạn cổ chí cường quyết định, Hỗn Độn Chủ Nhân liền có hận Diệp Hiên, nhưng hắn cũng không thể phá hư quy tắc này.
Lúc này.
Diệp Hiên đang đứng yên trên bầu trời, phía dưới có rất nhiều thiên kiêu thánh tử run rẩy đứng nhìn, mặc dù bọn hắn biết Hỗn Độn thần tử không phải là đối thủ của Diệp Hiên, suy cho cùng Diệp Hiên cũng đã mở ra chín đại thiên môn.
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Hiên vậy mà lại thật dám giết Hỗn Độn thần tử, chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội với vạn cổ đệ nhất chí cường Hỗn Độn Chủ Nhân sao?
Trong khi tất cả người kinh hãi với hành vi to gan của Diệp Hiên, một tiếng hồi hộp bỗng nhiên vang lên, cũng khiến đám người lấy lại tinh thần, càng khiến cho sắc mặt Diệp Hiên đại biến.
- Mau nhìn, Hỗn Độn Trường Hà!
Cũng không biết người nào kinh hô, nhưng cũng vào lúc giọng nói này vang lên, khiến đám người giương mắt nhìn lại bầu trời, thậm chí Diệp Hiên cũng nhìn lại.
Ào ào ào!
Bên trên hư không, bên trong bầu trời.
Hỗn Độn Trường Hà được Hỗn Độn thần tử triệu hoán cũng không có biến mất, ngược lại còn đang ù ù lao nhanh, hơn nữa một cỗ khí cơ khủng bố không thể nói rõ đang sinh sôi trong đó, tựa như có một thứ gì đó cực kỳ khủng bố muốn xuất thế.
- Thế nào có thể?
Diệp Hiên hồi hộp mở miệng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hỗn Độn Trường Hà, đôi mắt kịch liệt rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận