Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 122 - Lý Hoán Thiên đến



Chương 122 - Lý Hoán Thiên đến




Trên đài, sắc mặt Thiên Vũ nghiêm trọng, bởi vì hắn cảm nhận được một loại áp lực cực kỳ nặng nề từ trên người Lý Hoán Thiên, thật giống như đối phương chính là một ngọn núi lớn, làm cho hắn có một loại ảo giác ngưỡng mộ, ngay thời khắc này hô hấp đều hơi có chút gấp gáp.
- Ngươi tu luyện Bắc Hàn chân công, Bắc Hàn Nhân là gì của ngươi?
Lý Hoán Thiên trầm ngưng.
Nghe được Lý Hoán Thiên nhắc tới Bắc Hàn Nhân, sắc mặt Thiên Vũ đại biến, bởi vì Bắc Hàn Nhân đúng là ân sư của hắn, hắn càng tu luyện Bắc Hàn chân công do ân sư truyền xuống, chuyện này căn bản không có ai biết, hôm nay lại bị nhân vật thần bí này nói toạc ra, chuyện này làm sao không khiến cho Thiên Vũ chấn động được?
- Bắc Hàn Nhân chính là thầy của tôi, hai mươi năm trước ông ấy đã đi về cõi tiên, không biết tiền bối ngài là...?
Thiên Vũ thận trọng thử dò xét nói.
- Trời không hẹn, hóa thành xương khô, không nghĩ tới cái tên này lại chết sớm như vậy.
Lý Hoán Thiên chậm rãi lắc đầu, âm thanh càng thêm tang thương, nhưng nghe vào trong tai Thiên Vũ, lại làm cho hắn cả kinh, trong lòng đã mơ hồ có chút suy đoán.
- Ta tên Lý Hoán Thiên, có thể ngươi đã nghe sư phụ ngươi đề cập qua tên của ta?
Lý Hoán Thiên từ trong suy nghĩ tỉnh lại, đôi mắt nhìn thẳng Thiên Vũ, điều này cũng làm cho Thiên Vũ dại ra, cơ thể càng không tự chủ đang run rẩy.
Đầy đủ qua hơn mười hơi thở.
Ở ánh mắt hoảng sợ của tân khách tám phương, Thiên Vũ lại bỗng nhiên quỳ lạy trên mặt đất, trực tiếp dập đầu với Lý Hoán Thiên, nói:
- Đệ tử Bắc Hàn môn đời mười tám Lâm Thiên Vũ, gặp qua Tuyệt Kiếm Tiên tiền bối.
- Tuyệt Kiếm Tiên?
- Tuyệt Kiếm Tiên là người phương nào?
Hội trường vang lên những tiếng nghị luận, lúc này Lý Hoán Thiên đã trở thành tiêu điểm duy nhất ở giữa sân.
Đột nhiên xuất hiện một nhân vật thần bí để cho võ giả Tiên Thiên như Thiên Vũ đây quỳ xuống đất dập đầu, chỉ sợ lai lịch nhất định kinh người không cách nào tưởng tượng nổi.
- Ta nhớ ra rồi, một trăm năm trước, có một vị tuyệt đại Kiếm Tiên đột nhiên xuất hiện, hắn được xưng là cao thủ thứ chín thiên hạ, một thanh Phi Tuyết kiếm ở tay, không biết bao nhiêu võ giả Tiên Thiên bại dưới tay hắn, tức thì được giới Cổ Võ tôn vinh là Tuyệt Kiếm Tiên!
Tổ trưởng trụ tổ là một ông già ngoài sáu mươi, mặc dù hắn không có trải qua cái thời đại kia, nhưng đối với các nhân vật trăm năm trước cũng là như sấm bên tai, điều này cũng làm cho đôi mắt hắn nhìn về phía Lý Hoán Thiên bày biện ra cực kỳ cực nóng.
- Lẽ nào... Lẽ nào ngài thực sự là tiền bối Lý Hoán Thiên?
Tổ trưởng Trụ tổ kích động đặt câu hỏi.
- Không ngờ trăm năm sau, thế gian còn có người nhớ tới lão phu.
Lý Hoán Thiên bình tĩnh nói.
Theo Lý Hoán Thiên thừa nhận thân phận, tổ trưởng Trụ tổ vội vàng quỳ xuống, mà một màn này cũng để cho mọi người tại đây trong nháy mắt biết được thân phận của Lý Hoán Thiên, còn có số lượng lớn cổ võ dị năng giả kích động, cũng lập tức quỳ xuống, trong miệng không ngừng hô to tên Lý Hoán Thiên.
Không trách những cổ võ dị năng này có cử động như vậy!
Phải biết rằng cao thủ thứ chín thiên hạ trăm năm trước, ở cái niên đại xa xôi kia có thể được xưng là Tuyệt Kiếm Tiên, mà trăm năm sau tu vi Lý Hoán Thiên lại sẽ khủng bố đến trình độ nào?
Chỉ là, khi tất cả mọi người triều bái Lý Hoán Thiên chỉ có Diệp Hiên vẫn đứng sừng sững ở trên lôi đài, ánh mắt càng thưởng thức Lý Hoán Thiên, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt.
- Luyện khí tầng năm, có chút ý tứ.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy xuyên tu vi Lý Hoán Thiên.
- Diệp Hiên, nhìn thấy tiền bối Lý Hoán Thiên, vì sao ngươi không bái?
Chợt!
Nam Cung Thiên tức giận lên tiếng với Diệp Hiên, càng đem đầu mâu nhắm ngay Diệp Hiên.
Lúc này, Lý Hoán Thiên cũng đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên, hắn chỉ là khẽ cau mày, bởi vì hắn phát hiện một chuyện cực kỳ kinh ngạc, dĩ nhiên hắn nhìn không thấu tu vi Diệp Hiên, mà cái chuyện quỷ dị này cũng chính là hiện tượng chưa bao giờ có.
Mà có thể để cho Lý Hoán Thiên nhìn không thấu tu vi chỉ có hai loại người.
Một, người thường, người như thế bởi vì không được tu cổ võ, đương nhiên sẽ không tiết tinh khí ra ngoài, nhìn không thấu cũng là chuyện đương nhiên.
Hai, nếu tu vi cao hơn so với Lý Hoán Thiên, người như thế Lý Hoán Thiên trọn đời chỉ thấy qua hai, mà hai người kia cũng là mục tiêu hắn mãi truy đuổi.
Nhưng bây giờ tình huống thứ ba lại xuất hiện.
Thanh niên trên lôi đài này, Lý Hoán Thiên một chút cũng nhìn không thấu, nhưng nếu nói hắn là người thường thì chuyện này tuyệt đối không thể, nếu không thì làm sao lại hiện ở trên lôi đài?
Nhưng nếu nói tu vi Diệp Hiên hơn hắn rất nhiều, Lý Hoán Thiên căn bản cũng không tin, lúc đối phương tu luyện ở trong bụng mẹ, tối đa cũng chẳng qua hơn hai mươi năm, làm sao có thể là đối thủ của hắn được?
- Tiểu bối như ngươi rất có ý tứ, lại có thể che giấu toàn bộ tu vi, không biết sư phụ ngươi là người phương nào?
Lý Hoán Thiên hỏi Diệp Hiên.
Đáng tiếc, đối với câu hỏi của Lý Hoán Thiên, Diệp Hiên cũng không để ý tới, mà một màn này cũng để cho sắc mặt Lý Hoán Thiên khẽ thay đổi, đôi mắt mang đầy bất mãn.
- Tiểu bối, phải biết rằng ta ở cái tuổi này của ngươi, tuy cũng rất là cuồng vọng, nhưng đối với tiền bối lại có mang lòng kính sợ, mà chỉ có có mang lòng kính sợ, ngươi sống đủ lâu rồi.
Lý Hoán Thiên rất có một phen chỉ điểm.
- Diệp tiên sinh, người này không thể đắc tội!
Thanh Long nhỏ giọng nhắc nhở, rất sợ Diệp Hiên chọc cho Lý Hoán Thiên bất mãn.
- Chẳng qua chỉ là tiên thiên tầng năm, chỉ bằng ông cũng dám chỉ trỏ tôi?
Diệp Hiên cười, hắn thật cười, lại bị một con giun dế răn dạy, vậy làm sao có thể không khiến cho hắn cảm thấy buồn cười?
Đông —— đông —— đùng.
Hư không chấn động, đạp khoảng không dựng lên, Lý Hoán Thiên híp mắt lại, ba đóa hoa sen trên đỉnh đầu bốc hơi, bước chậm trong hư không đi tới Diệp Hiên, theo mỗi một bước chân của hắn, đủ hạ càng là nổi lên từng gợn sóng lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận