Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2537: Đặt cược

Chương 2537: Đặt cược
- Cái gì thái cổ kinh thiên tuyệt địa giả? Cái gì hoang cổ đệ nhất nhân?
- Cộng thêm thần nữ Tịch Dao trong quan tài, đường đường là bốn vị kinh thiên tuyệt địa vẫn bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ngục vô cùng đắc ý, cho dù thân có thương thế cũng không khống chế được nội tâm hưng phấn.
Hắn một mình đùa bỡn bốn nhân vật kinh thiên tuyệt địa, phần vinh dự này vạn cổ chưa có, cũng nhất định là chuyện hắn đắc ý nhất trong đời.
Đương nhiên, Diệp Hiên chỉ mới vào Nghịch Thiên cảnh, mà lực lượng Liễu Bạch Y còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, Tịch Dao nằm trong quan tài mặc dù cũng là kinh thiên tuyệt địa, nhưng nàng không có gì khác người chết.
Chỉ có Thương mới có thể chân chính áp chế 'Ngục' một đầu, nhưng trong tay hắn có Tịch Dao làm con tin, tự nhiên không cần sợ hãi.
Thân phận của bốn người đều không đơn giản, nhưng hắn lại chiếm thế thượng phong, 'Ngục' làm sao có thể không đắc ý?
- Ngươi đáng chết.
Thương đang oán độc rống giận, nhưng sợ ném chuột vỡ bình, hắn không dám lần nữa ra tay.
- Thả nàng ra, nếu ngươi dám đả thương nàng nửa phần, đợi ta khôi phục tu vi, nhất định sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt mà chết.
Khí tức Liễu Bạch Y lạnh như băng như vạn cổ hàn băng, âm thanh của hắn trong trẻo lạnh lùng mà vô tình, một tia sát khí kinh thiên kia tràn ra, tuyệt đối không phải nói chơi, quả thật định ra lời hứa không chết không thôi.
Tâm thần 'Ngục' run lên.
Hắn tuyệt đối không cho rằng Liễu Bạch Y cố ra vẻ huyền ảo, thân là Thái Cổ đệ nhất thần vương, hắn đáng sợ hơn 'Thương' rất nhiều.
Nếu đợi tu vi hắn toàn bộ hồi phục, đây chính là một đại nhân quả không giải được, nhất định phải không chết không ngừng.
Hơn nữa, không chỉ có Liễu Bạch Y, Thương hận hắn thấu xương, nếu ngày sau hai đại kinh thiên tuyệt địa giả đuổi giết hắn, chỉ sợ hắn cũng muốn liều mạng lưu lạc thiên nhai.
Quả thật, tồn tại kinh thiên tuyệt địa đến Vạn Cổ Vũ Trụ đều khó diệt, có thể nói là vạn cổ bất diệt, tuyên cổ tồn tại, nhưng nếu hai đại kinh thiên tuyệt địa không chết đuổi giết, ngay cả Ngục cũng không dám cam đoan, mình có thể sống sót hay không.
Tuy nhiên 'Ngục' cũng là một người ngoan độc, hôm nay đã kết đại nhân quả, cho dù hắn trả quan tài bằng đồng lại cho 'Thương', đối phương cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bởi vì cái gọi hoặc không làm, đã làm thì cho xong, nếu chuyện đã làm, vậy thì không chừa một chút đường sống.
- Thái Sơ cùng Thái Thương, hai đại Thái Cổ kinh thiên tuyệt địa giả, hôm nay ta quả thật tam sinh hữu hạnh, đáng tiếc tu vi Thái Sơ còn chưa có toàn bộ khôi phục, nếu không vừa rồi ta thật sẽ ngã vào trong tay các ngươi.
Ngục cười lạnh liên tục, trong lòng cũng âm thầm may mắn tu vi Liễu Bạch Y không có toàn bộ khôi phục, nếu không Thái Cổ đệ nhất thần vương ra tay, hắn rất có khả năng vạn kiếp bất phục.
Tại thời điểm này.
Sắc mặt Thương cùng Liễu Bạch Y cực kỳ khó coi, quan tài bằng đồng rơi vào trong tay đối phương, hai người không dám ra tay lần nữa.
- Hiện tại, lập tức phế hắn cho ta, nếu không ta sẽ hủy diệt Tịch Dao thần nữ.
Ngục không dám trì hoãn, hắn sợ sẽ sinh ra biến cố, cất tiếng quát lớn với hai người, năm ngón tay ầm ầm phát lực, quan tài bằng đồng cổ đang đáng sợ chấn động, hiển nhiên chỉ cần một ý niệm của hắn, sẽ hủy đi nữ tử trong quan tài.
- Được.
Thương biết đã không còn biện pháp nào cứu Tịch Dao, năm ngón tay hắn ầm ầm nâng lên, lúc này đây thật sự chuẩn bị phế Diệp Hiên, bởi vì hắn thật sự không có bất kỳ biện pháp nào.
- Hắn là một kẻ hèn hạ, ngươi thực sự tin hắn ta?
Liễu Bạch Y nhướng mày, cất tiếng quát 'Thương'.
- Sơ, ngươi là đại ca kết nghĩa của Tịch Dao, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Tịch Dao biến mất sao?
'Thương' oán giận hét lớn.
Liễu Bạch Y yên lặng, lông mày nhíu chặt cùng một chỗ, vẻ mặt đều bắt đầu dữ tợn, vẻ thống khổ hiện ra từ đáy mắt.
Giờ phút này, hắn lại lâm vào trong thống khổ linh hồn giãy dụa, một bên là ký ức của Cổ Thái Sơ, một bên là tình cảm của Liễu Bạch Y đối với Diệp Hiên, giờ phút này đang kịch liệt giao phong, làm cho hắn đau đến muốn gào thét bi thương.
- Ngươi là Diệp Hiên cũng tốt, là Hoang cũng được, vì Tịch Dao, ngươi đừng trách ta.
Ầm ầm.
Thương sải bước đi về phía Diệp Hiên, đang thúc dục Thái Tà Thương Thiên Pháp, trong năm ngón tay ngưng tụ Thái Cổ Tà Quang quá mức đáng sợ, cũng làm cho Diệp Hiên nhíu mày.
- Xem ra cũng chỉ có thể thử một lần.
Nhìn 'Thương' từng bước từng bước đi về phía mình, Diệp Hiên rốt cục nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp ngay cả hắn cũng không biết có thể thành công hay không.
Diệp Hiên chỉ có thể đánh cuộc, tiền đặt cược này chính là nguồn sợ hãi của 'Ngục'.
Nếu thất bại, tu vi hôm nay của hắn sẽ bị phế, nhưng nếu thành công, có thể đoạt lại quan tài bằng đồng, mà Ngục cũng phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của hai tồn tại kinh thiên tuyệt địa.
Đặt cược hay không?
Đôi mắt Diệp Hiên mở to, thật ra trong nội tâm đã có quyết định, loại đặt cược sinh tử này đối với hắn mà nói, không có bất kỳ đường lui nào, lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có thể đi đánh cuộc.
Đặt cược này rất đơn giản, chỉ có một từ.
Điểm yếu của 'Ngục'.
Con người đều có sợ hãi, cho dù kinh thiên tuyệt địa cũng không ngoại lệ, cho dù sinh mệnh của bọn họ có cao hơn nữa, cho dù bọn họ vạn cổ bất diệt, nhưng bọn họ vẫn là người, chỉ cần là người thì đều có nhược điểm của mình.
Điểm yếu của 'Ngục' là gì?
Diệp Hiên không biết.
Tuy nhiên có một chuyện Diệp Hiên vô cùng rõ ràng.
'Ngục' sợ 'Hoang', thậm chí tất cả những gì hắn đã làm ở thượng cổ tuyệt địa hay hiện tại dùng Tịch Dao khống chế Thương và Liễu Bạch Y, đều biểu hiện ra sợ hãi của 'Ngục' đối với 'Hoang'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận