Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 868 - Ông cháu



Chương 868 - Ông cháu




Mái tóc Diệp Hiên xõa tung, che lấp vẻ mặt của hắn, chỉ là đôi mắt hắn hoang mang ngốc trệ, trong miệng vẫn như cũ lẩm bẩm tám chữ lớn bước vào Chuẩn Thánh, ngay cả hắn đụng ngã tiểu cô nương này cũng không chút phát hiện.
Diệp Hiên lảo đảo đi về phía trước, đã đi tới bên dòng suối, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão giả, Diệp Hiên thế nhưng đi vào trong dòng suối, giống như căn bản không biết dòng suối này có thể chôn vùi tính mạng của hắn.
Phải biết rằng dòng suối nhỏ nhìn như rất nông, còn có hài đồng trong thôn chơi đùa ở trong suối, nhưng cũng chỉ hạn chế ở bên bờ suối, mà bên trong dòng suối có rất nhiều suối ngầm, nếu bị dính ở trong suối, sẽ bao phủ người lại mà cắn nuốt hết, tất sẽ chết không thể sống.
- Cẩn thận!
Lão giả nhân từ, tuy Diệp Hiên đụng ngã tiểu cô nương, nhưng hắn có thể cảm giác được thần trí Diệp Hiên có chút mơ hồ, tất không phải cố ý, giờ phút này nhìn thấy nửa người Diệp Hiên đều chìm trong dòng suối, sắc mặt hắn đại biến, trong miệng phát ra tiếng hô lo lắng.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như không nghe được lời nói của lão giả, hắn vẫn như cũ đi về trong dòng suối phía trước, mà thân thể của hắn cũng dần dần ngập vào trong dòng suối, chỉ sợ qua mấy hơi, cả người Diệp Hiên đều bị dòng suối cắn nuốt.
- Mau trở về.
Lão giả nhìn như già nua, nhưng hai chân lại cực kỳ lưu loát, hắn đi ba bước chạy hai bước đã tới dòng suối, sau đó trực tiếp nhảy xuống dòng suối, bàn tay già nua nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay Diệp Hiên, cứ như vậy lôi kéo Diệp Hiên trở về bên bờ.
- Nếu tâm không diệt... Vạn vật trường tồn... Chân linh sinh ra... Chuẩn Thánh có thể thành...
Bị lão giả kéo lên bờ, Diệp Hiên nằm ngửa trên bãi cỏ, chỉ là đôi mắt hắn vẫn đờ đẫn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm những lời này, giống như những lời này đã thành ma chú, gắt gao khắc sâu trong đầu hắn.
- Ông nội, cái này... Vị đạ cả này có bị bệnh gì phải không?
Tiểu cô nương kéo cánh tay lão giả, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ tò mò.
- Tiểu huynh đệ, ngươi là nhân sĩ ở đâu?
Nhìn bộ dáng thần trí ngây ngô của Diệp Hiên, lão giả nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng hỏi thăm, nhưng Diệp Hiên cũng không có nửa điểm phản ứng, trong miệng luôn lặp đi lặp lại câu nói này.
- Ai!
Lão giả thở dài nói:.
- Xem ra người này bị điên, cũng không biết vì sao lưu lạc đến đây.
- Gia gia, vị đại ca ca này thật đáng thương, không bằng chúng ta dẫn hắn về nhà cho hắn chút đồ ăn đi.
Tiểu cô nương dù sao cũng còn nhỏ, bản tính càng hồn nhiên đơn giản, nhìn thấy bộ dáng thần trí ngây ngô của Diệp Hiên, trong lòng dâng lên vẻ không đành lòng.
- Được, gia gia cũng đang có ý này, hôm nay để cho hắn ngủ một đêm ở trong nhà, ngày mai đưa hắn đến trấn giao cho quan phủ, để quan phủ giúp hắn tìm người nhà đi.
Ông lão quyết định.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn dần về phía tây.
Được một già một trẻ nâng đỡ, Diệp Hiên và ông cháu hai người đi vào trong thôn, chỉ là hai ông cháu cũng không biết, lúc này Diệp Hiên bị bọn họ coi là điên khùng thật ra đang lâm vào một loại cảnh giới đi tìm đạo.
......
Tiểu Thạch thôn là tên của ngôi làng này, hàng trăm năm trước, một thiên thạch rơi xuống trong làng, ngôi làng nhỏ cũng vì vậy mà được đặt tên thành Tiểu Thạch thôn.
Khói bếp lượn lờ, hàng trăm nhà đốt đèn.
Khi màn đêm buông xuống, hàng chục hộ gia đình trong Tiểu Thạch thôn lần lượt thắp đèn dầu ăn cơm tối, yên bình hiếm có.
Cuối Tiểu Thạch thôn có một gian nhà đất, nhà đất này chiếm diện tích không lớn, dùng hàng rào làm tường vây, tường đất có chút nứt nẻ, hiển nhiên nó đã được xây dựng rất lâu rồi.
Bên trong nhà đất.
Một ngọn đèn dầu, một cái bàn vuông hơi nát, dưới chân bàn vuông là một khối đá xanh, trên bàn vuông bày ra cơm tối của hai ông cháu.
Bữa cơm tối của hai ông cháu rất đơn giản, hai bánh bao, một đĩa rau xanh luộc, còn có một con cá chép kho tàu to bằng bàn tay, chỉ là con cá chép này quá nhỏ, đừng nói một người trưởng thành, cho dù là tiểu cô nương một mình ăn cũng có chút không đủ.
Nhìn một đốm mà biết toàn thân báo.
Hiển nhiên cuộc sống của hai ông cháu cũng không giàu có, giờ phút này trong nhà đột nhiên có thêm một người, cũng làm cho lương thực trong nhà hơi giật gấu vá vai.
Trước bàn vuông.
Hai ông cháu ngồi đối diện với Diệp Hiên, mà Diệp Hiên không nói không động, vô luận lão giả và tiểu cô nương hỏi Diệp Hiên như thế nào, Diệp Hiên từ đầu đến cuối cũng không có trả lời câu nào.
- Đại ca ca, ngươi là khách, cho ngươi ăn bánh bao, cá cũng cho ngươi ăn.
Tiểu cô nương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nhu thuận hiểu chuyện, nàng đẩy thịt cá đến trước người Diệp Hiên, càng cầm lấy một cái bánh bao đặt ở trong chén cho Diệp Hiên, sau đó nuốt nước miếng nhìn Diệp Hiên, hiển nhiên giờ phút này đang là đêm, bụng tiểu cô nương tự nhiên cũng có chút đói, chỉ là lương thực trong nhà không nhiều lắm, nàng cũng chỉ có thể yên lặng nhẫn nại.
- Tiểu Trác Mã, buổi trưa ông nội đã ăn qua, phần này cho ngươi ăn.
Lão nhân hiền lành cười nói, lấy một cái bánh bao còn đặt ở trong tay tiểu cô nương, sau đó từ ái xoa xoa mái tóc của tiểu cô nương.
- Ông nội gạt người, buổi trưa Tiểu Trác Mã thấy ông nội còn làm việc cho đại thúc thợ rèn, làm sao ăn cơm trưa rồi?
Tiểu cô nương vội vàng từ chối, càng tức giận nhìn lão giả.
- Ha ha, gia gia thật sự đã ăn qua rồi, nha đầu ngươi sao còn không tin chứ?
Lão giả xấu hổ cười, sau đó chia bánh bao trong tay ra làm hai nửa, lấy một nửa trong đó đưa cho tiểu cô nương nói:.
- Nào nào, gia gia và ngươi cùng nhau ăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận