Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1367 - Cấm kỵ của các tộc (2)



Chương 1367 - Cấm kỵ của các tộc (2)




Lâm đại tu sĩ nổi giận đùng đùng, hắn chỉ lên bầu trời xanh thẳm, nói:
- Các ngươi xem tinh không thiên ngoại, vì sao có phong thiên đại trận đang thủ hộ?
Bởi vì trận đại chiến ba trăm vạn năm trước đã đánh vỡ vụn thiên ngoại tinh không, cho đến bây giờ còn tràn ngập uy năng khủng bố do Bất Tử Thiên Tôn năm đó lưu lại, nếu trút xuống, toàn bộ Hồng Hoang đại địa sẽ gặp phải đại kiếp nạn.
Yên tĩnh! Im lặng! Im lặng như chết.
Khi Lâm đại tu sĩ nổi giận đùng đùng nói xong lời này, một loại cảm giác khủng bố vô hình lan tràn khắp quán rượu, mấy tên tu sĩ các tộc không chịu buông tha trước kia lộ ra khuôn mặt cực kỳ trắng bệch.
Tuy rằng bọn họ không biết loại bí văn này, nhưng lại biết ba trăm vạn năm trước có trận đại kiếp nạn phá diệt hết thảy, đó là cấm kỵ trong cấm kỵ, chỉ cần có một tia đụng chạm sẽ mang tới họa sát thân, nếu như bọn họ sớm biết kết quả như thế, lại há dám làm khó Lâm đại tu sĩ này?
- Điều này... Lâm đại tu sĩ thông hiểu hồng hoang cổ sử, chỉ sợ lời của hắn...
Có tu sĩ run rẩy lên tiếng, đáy mắt càng có sợ hãi thật lớn.
- Câm miệng lại!
Lâm lão gia tử uống quá nhiều, chẳng lẽ ngươi cũng uống nhiều? Đây chẳng qua là lão gia tử đang đùa giỡn cùng chúng ta, còn không nhanh chóng xin lỗi Lâm lão gia tử?
Tu sĩ Vu tộc cực kỳ sợ hãi, lớn tiếng trách cứ tên tu sĩ này.
- Tuyệt đối không thể truyền chuyện hôm nay ra, nếu không chúng ta đều sẽ có họa sát thân.
Có người hạ thấp giọng nói, vội vàng nhắc nhở mọi người trong quán rượu, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ quán rượu yên tĩnh đến đáng sợ.
Ông!
Đột nhiên.
Hư không biến ảo, đao mang xẹt qua, một cái đầu lâu tách ra từ trên người tu sĩ Yêu tộc, số lượng lớn máu tươi phun ra từ cổ, cũng khiến cho mọi người tửu quán thét chói tai.
- Xúc phạm cấm kỵ, chịu tội đáng chém, hôm nay, toàn bộ người trong quán rượu này đều phải chết!
Lời nói đầy sát khí lẫm liệt vang lên trong quán rượu, Đại La tiên quang hiện ra trong tửu quán, bắt đầu sát phạt mọi người.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên ngồi một mình trước cửa sổ, một luồng trong đó đao mang chém về phía hắn, hai mắt hắn vẫn không nổi sóng, đôi mắt khép mở, thiên địa thời không đều chợt ngưng tụ.
- Phanh.
Hư không chấn động, thân hình ngã xuống, chỉ thấy một vị lão giả khoảng năm mươi tuổi xuống đất, hiển nhiên, Đại La tiên thuật vừa rồi chính là người này phát ra.
- Ai? Ai dám nhúng tay vào việc chấp pháp của Tiên Đình?
-Đạp – Đạp – Đạp.
Như cửu thiên tường vân đang bay qua, tựa như mây núi sương mù quấn quanh trước mặt, Diệp Hiên tản bộ đi tới trước mặt này, hắn trầm thấp nói:
- Ngươi cũng là tu vi Đại La, vì sao còn muốn tiêu diệt những tu sĩ còn chưa thành tiên như bọn họ?
Yên tĩnh tường hòa, không nhiễm khói bụi, âm thanh của Diệp Hiên rất nhẹ, càng không có chút khí thế nào, nhưng một loại cảm giác cực kỳ khủng bố dâng lên trong đáy lòng vị Đại La Kim Tiên này, cũng làm cho hắn biết hắc y nhân trước mắt này tất có tu vi không cách nào tưởng tượng được, rất có thể là một vị Chuẩn Thánh đầy đáng sợ.
Chỉ là hắn vẫn chưa lộ ra nửa điểm sợ hãi, đại la tiên quang tràn ngập ra, hung ác nham hiểm nói với Diệp Hiên:
- Mặc kệ ngươi là Chuẩn Thánh phương nào, phàm là người đụng phải cấm kỵ nhất định phải chết, đây là điều cấm kỵ mà các tộc cùng định ra, hôm nay dù ngươi giết chết ta ở đây, ngươi cũng trốn không thoát khỏi Thiên Vân tiên thành.
Nghe người này nói, Diệp Hiên lẩm bẩm nói:
- Cấm kỵ của các tộc?
- Ung dung ba trăm vạn năm, khi ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ, Diệp Hiên ta thế nhưng lại trở thành một cấm kỵ?
Diệp Hiên tự giễu cười nói.
Tuy Diệp Hiên nói rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tai vị Đại La Kim Tiên này, cả người hắn ngẩn ra, giống như không thể tin được điều mình nghe được.

Người này chính là Tuần Thiên tiên quan của Tiên Đình, cũng là chấp pháp giả tuần tra Thiên Vân tiên thành, nhiệm vụ của hắn chính là giám sát thành này, nếu có người nhắc tới chuyện ba trăm vạn năm, hắn sẽ tự tay giết chết người xúc phạm cấm kỵ.
Không chỉ Thiên Vân tiên thành, những nơi khác cũng như thế, đây cũng là quy củ các tộc định ra, được các tộc cùng tuân thủ.
Vị Tuần Thiên tiên quan này tuy rằng không biết lịch sử ba trăm vạn năm trước, nhưng hắn đã giết không biết bao nhiêu người xúc phạm cấm kỵ, hắn cũng biết được mấy chữ Bất Tử Thiên Tôn Diệp Hiên này.
Hắn cũng từng rất tò mò, vì sao mấy chữ này lại để cho các tộc kiêng kỵ như thế, lại càng liệt vào cấm kỵ tồn tại không thể đụng chạm?
Nhưng đầy là trách nhiệm của hắn, huống hồ trong đó còn tràn ngập sự khủng bố thật lớn, hắn cũng không dám nghiên cứu sâu hơn.
Chỉ là người hiện tại đứng trước mặt hắn lại tự xưng là Diệp Hiên, còn nói mình ngủ say ba trăm vạn năm, chẳng lẽ hắn chính là Bất Tử Thiên Tôn trong truyền thuyết?
Đáng tiếc, không đợi Tuần Thiên tiên quan phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ, Diệp Hiên đã khẽ nói.
- Cái gọi là cấm kỵ, cũng chính là có người cố ý làm, muốn xóa bỏ đoạn lịch sử tồn tại kia, bọn họ chỉ là một ít tu sĩ phàm nhân, ngươi rời khỏi, chớ làm khó bọn họ.
Diệp Hiên búng tay, thời không ầm ầm biến ảo, chỉ thấy vị Tuần Thiên tiên quan này đã biến mất không thấy trong lúc kinh hãi muốn tuyệt, làm xong tất cả, Diệp Hiên cũng chậm rãi đi ra ngoài quán rượu.
- Điều này... Vị tiền bối này... Ngài... Ngài chẳng lẽ thật sự là...?
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, Lâm đại tu sĩ ở phía sau run rẩy lên tiếng, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ nhiệt liệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận