Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2309: Sư phụ đi đâu!

Chương 2309: Sư phụ đi đâu!
Huyền Sát giáo là một đại giáo lớn tại Đông Thổ, Oản Hồng Lăng thân là nữ nhi duy nhất của chưởng giáo, quả thực có thể nói là là thiên chi kiều nữ, đi tới chỗ nào cũng không ai dám trêu chọc.
Đâu ngờ khi Diệp Phong Thiên ngang qua Đông Thổ, trêu trọc một vài kẻ địch, khi hắn cùng những địch nhân này có một hồi đại chiến, mà Oản Hồng Lăng trùng hợp đi ngang qua, cứ như vậy mà Diệp Phong Thiên có dịp quen biết.
Mọi người đều nói thiếu nữ mới lớn dễ biết yêu, mặc dù thời gian tu luyện cũng không phải là ngắn, nhưng vẫn là một cô thiếu nữ mang nhiều tâm tình.
Mà mặc dù Diệp Phong Thiên cũng không hẳn là tuấn tú, nhưng lại có một loại khí thế của nam tử, điều này cũng khiến cho Oản Hồng Lăng hết sức tò mò đối với Diệp Phong Thiên, sinh ra một cảm giác muốn hiểu rõ về Diệp Phong Thiên.
Là một nữ tử mà lại sinh ra hiếu kì đối với một người nam tử, đây chính là sự bắt đầu của một tình yêu, nhưng mà bản thân của Oản Hồng Lăng cũng không nhận ra mà thôi.
Tuy nhiên Diệp Phong Thiên đối với Oản Hồng Lăng hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì, hắn một lòng chỉ muốn đi tìm sư phụ, tất nhiên không nguyện ý để tâm tới một nha đầu điêu ngoa bốc đồng rồi.
Nhìn thấy Diệp Phong Thiên nhíu chặt lông mày, Oản Hồng Lăng lập tức chu miệng, điệu bộ tỏ vẻ tức giận.
- Uy, nhìn thấy ta ngươi không vẻ sao?
Diệp Phong Thiên âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta đã từng nói rồi, ta không hề muốn có bất kỳ quen biết nào cùng ngươi, vì cái gì mà ngươi cứ cố ý muốn đi theo ta.
- Dừng.
Oản Hồng Lăng ngang ngược nói:
- Đường lớn chỉ lên trời, ai cũng có thể đi, dựa vào cái gì mà nói ta đi theo ngươi, mà coi như là ta đi theo ngươi, việc này cũng chứng minh bản tiểu thư coi trọng ngươi, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Diệp Phong Thiên cau mày nói:
- Ta không cần ngươi để mắt, còn xin ngươi nhanh lên rời đi.
Oản Hồng Lăng khẽ lung lay đôi bàn chân trần nhỏ, khiến chạc cây không ngừng lay động, cười hì hì nhạo báng Diệp Phong Thiên.
- Ha ha ha, ta sẽ không đi, có gan thì ngươi tới giết ta đi.
- Ngươi không đi thì ta đi.
Diệp Phong Thiên đứng dậy liền đi, bước ra một bước liền hóa thành hồng quang biến mất không thấy gì nữa, điều này lập tức khiến cho Oản Hồng Lăng khẩn trương.
- Uy uy uy, ngươi tên hỗn đản này, chờ ta một chút.
Xoẹt!
Oản Hồng Lăng dựng lên một áng mây, nhanh chóng đuổi theo hướng của Diệp Phong Thiên, hiển nhiên là sợ Diệp Phong Thiên thật sự bỏ mặc nàng.
...
- Uy, ngươi không phải muốn tìm sư phụ ngươi sao, tên gọi của sư phụ ngươi là gì, có lẽ ta có thể nhận biết thì sao?
Trên không trung mênh mông không hề có tiếng nói đáp lại.
Diệp Phong Thiên ở trên bầu trời liền đi qua cô, Oản Hồng Lăng bĩu môi đi theo đằng sau.
Ông!
Diệp Phong Thiên đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu nhìn về hướng Oản Hồng Lăng, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện thần thái trang nghiêm.
Diệp Phong Thiên nói:
- Sư phụ ta tên gọi là Diệp Hiên, ngươi biết sao?
- Diệp Hiên?
Oản Hồng Lăng nháy nháy mắt, sau đó lắc đầu nói:
- Ta chưa từng nghe nói ở Đông Vực có đại tu sĩ nào có tên gọi là Diệp Hiên a.
- Sư phụ của ngươi là người đại giáo phương nào? Hay là trưởng lão thuộc thế lực nào?
Oản Hồng Lăng hỏi
- Không biết.
Diệp Phong Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết họ tên của sư tôn, còn lại hết thảy cũng không biết, mà lại năm đó ta còn nhỏ tuổi, vỏn vẹn ở chung mấy ngày cùng sư tôn, mọi chuyện liên quan tới sư tôn thì cũng chỉ có danh tự của sư tôn.
Oản Hồng Lăng lập tức cười nhạo nói:
- Uy, nhà người có lầm hay không, hắn chỉ là ở chung cùng ngươi mấy ngày, ngươi liền gọi hắn là sư tôn, còn phải đau khổ đi tìm hắn như thế, đầu óc ngươi có phải bị bệnh rồi hay không, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn là lừa đảo?
- Ngươi ngậm miệng, không cho phép ngươi chửi bới hắn.
Oanh!
Diệp Phong Thiên nghe vậy liền giận dữ, toàn thân cũng tản ra một loại uy thế khủng bố, bởi vì Diệp Hiên là người hắn thân nhất, nếu như không có Diệp Hiên thì hắn có lẽ sớm đã chết già ở phàm trần, tuyệt đối cũng sẽ không có khả năng có tu vi hôm nay.
- Tốt tốt tốt, ngươi đừng nóng giận nha, ta chỉ là đùa với ngươi.
Khuôn mặt nhỏ của Oản Hồng Lăng khẽ biến, không nghĩ tới Diệp Phong Thiên vậy mà lại tức giận đến thế, hiển nhiên vị sư tôn trong miệng hắn là đại kỵ, tuyệt đối không thể tuỳ tiện chạm đến.
Diệp Phong Thiên lạnh giọng nói:
- Đây chỉ là một lần duy nhất, lần sau còn tiếp tục nói như vậy, ngươi lại chửi bới danh dự của ân sư ta, vậy đừng có trách ta hạ thủ vô tình.
Oản Hồng Lăng chu cái miệng nhỏ, uất ức xin lỗi Diệp Phong Thiên.
- Được rồi, ngươi đừng nóng giận, nhân gia biết sai.
Nhìn qua khuôn mặt Diệp Phong Thiên đã hòa hoãn lại, Oản Hồng Lăng cau mày nói:
- Nhưng mà ngươi muốn tìm sư phụ của ngươi, chuyện này quả thật rất khó a, vỏn vẹn Đông Vực liền có hàng nghìn vạn sinh linh, đã thế còn không tính những nơi khác trong bốn vực, huống hồ người tên Diệp Hiên không biết có bao nhiêu, ngươi lại đi nơi nào tìm hắn?
Diệp Phong Thiên hùng hồn khí phách mà nói:
- Sư tôn ta tuyệt đối không phải là hạng người vô danh, nếu như Đông Vực ta tìm không thấy hắn, vậy ta liền đi tìm ở bốn vực còn lại, chắc chắn sẽ có ngày ta tìm được.
Oản Hồng Lăng nhỏ giọng thầm thì nói.
- Hừ, thật đúng là một kẻ đầu gỗ cố chấp.
Đôi mắt Oản Hồng Lăng khẽ động rồi nói:
- Mặc dù ta không biết sư tôn ngươi, nhưng có thể phụ thân ta biết thì sao, phụ thân ta là Chưởng Giáo Huyền Sát, nếu như ông ấy nguyện ý giúp ngươi, nhất định có thể nhanh chóng tìm ra sư phụ ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận