Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1377 - Tâm tư của tất cả các bên (2)



Chương 1377 - Tâm tư của tất cả các bên (2)




- Ngươi bước vào đạo thất kiếp thì như thế nào? Ngươi khống chế thời không lực thì sao?
La Hầu gào thét, trong mắt hiện ra một tia sát khí, hắn chậm rãi vuốt ve Tru Thiên Kích trong tay, một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt.
- Ta đã bước đầu nắm giữ được tịch diệt lực, ngay cả ngươi có đạo thất kiếp tu vi cũng phải chết trong tay ta, cũng chỉ có La Đình ta mới có thể trở thành chúng thánh chi thánh. - La Cù Điên cuồng giận hét lên.
Vạn Thọ Sơn, Ngũ Trang Quan.
Trấn Nguyên Tử ngồi xếp bằng dưới cây Nhân Sâm, Lục Áp đạo nhân cùng hắn sóng vai mà ngồi, chỉ là khuôn mặt hai người đều nặng nề không thôi, nhất là đôi mắt của Trấn Nguyên Tử, càng kinh nghi bất định.
- Ai!
Trấn nguyên tử nói thở dài nói:
- Ta biết hắn không có đơn giản như vậy, năm đó bóng dáng kia chôn hắn vào quan tài bằng đồng, ta đã mơ hồ cảm giác được hắn sẽ không chết.
- Đạo huynh, hiện tại ngươi cũng là thiên đạo thất kiếp, ngay ckhi ả hắn muốn hướng ngươi báo thù, chúng ta né tránh hắn là được, cũng không cần phải cùng hắn liều chết đánh một trận.
Lục Áp đạo nhân nặng nề lên tiếng.
- Ngươi không hiểu đồ nhi của ta, năm đó hắn đưa một thân tu vi cho ta, cũng đã trả lại ân sư đồ cho ta, giữa hai bên đã không còn liên quan gì, hắn vẫn hận không thể giết ta, làm sao có thể né tránh?
Trấn nguyên tử cay đắng lên tiếng.
- Đạo huynh, chẳng lẽ ngươi không có lòng tin chiến thắng hắn?
Sắc mặt Lục Áp đạo nhân khẽ biến.
- Ba trăm vạn năm qua, tu vi của ta bị vây ở thiên đạo thất kiếp đỉnh phong, nhưng đồ nhi ta tu luyện thành lực lượng thời không, nếu thật sự liều mạng sinh tử, ta tất không phải đối thủ của hắn.
Trấn Nguyên Tử lắc đầu thở dài.
- Vậy... Vậy ngươi ta chẳng phải đều sẽ chết ở trong tay hắn?
Sắc mặt Lục Áp đạo nhân đại biến nói.
- Cũng chưa chắc, chỉ cần ta có thể vượt qua thiên đạo bát kiếp, hoàn toàn có thể trấn áp hắn, chỉ là ta đến bây giờ còn chưa có cảm ứng được kiếp thứ tám này.
Trấn Nguyên Tử nhíu mày nói.
- Chúng ta nên tạm thời tránh mũi nhọn, đây cũng là biện pháp duy nhất.
Trấn Nguyên Tử cân nhắc thật lâu, rốt cục quyết định, hiện tại chính diện đánh một trận cùng Diệp Hiên quả thực là tự tìm đường chết, cũng chỉ có khi tránh né Diệp Hiên, trù tính về sau mới là đạo lý.
- Được, nghe theo đạo huynh.
Lục Áp đạo nhân chậm rãi gật đầu.
Ầm ầm.
Ngũ Trang Quan ầm ầm lay động, một hồi hào quang hiện lên, quỷ dị biến mất ở trong Vạn Thọ Sơn.
Ba mươi ba trọng thiên ngoại.
Trên một ngôi sao khô héo, Tử Vi Thiên Đế ngồi xếp bằng, trên mặt hắn hiện ra một tia bi thương, trong mắt càng có vẻ giải thoát.
- Hiền đệ, vi huynh đã biết ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy, ta một mực chờ đợi ngươi trở về, ta nghĩ không bao lâu nữa huynh đệ ngươi ta sẽ gặp lại.
Tử Vi tiện tay bẻ nát ngọc giản Trấn Nguyên Tử truyền đến, cả người đều yên lặng xuống, tựa như một khối bàn thạch không nói không rằng, bởi vì hắn tin tưởng Diệp Hiên không bao lâu nữa sẽ tìm được hắn, hắn sẽ ở chỗ này chờ đợi Diệp Hiên đến.
U Minh Huyết Hải.
Minh Hà lão tổ đang điên cuồng cười to, hắn ẩn nhẫn ba trăm vạn năm, rốt cục có thể không cần co đầu rút cổ trong U Minh Huyết Hải làm nữa.
Đáy biển Bắc Hải.
Côn Bằng đang sợ hãi run rẩy, bởi vì năm đó hắn chạy trốn trước khi Thiên Đình gặp phải thời khắc sinh tử, hôm nay Diệp Hiên tái hiện thế gian, làm sao có thể buông tha cho hắn?
Không chỉ có Côn Bằng đang sợ hãi, ở chỗ sâu trong tinh không, Thái Thượng lão quân cũng đang lạnh run, ngay cả một lò Cửu Chuyển Kim Đan vừa rồi đang luyện chế đều hóa thành than cốc.
Trốn.
Thái Thượng lão Quân ngay cả lò bát quái cũng không thu hồi, giống như chó có nhà tang chạy trốn, bởi vì hắn biết Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Tử tiêu cung, hiện tại chỉ có tiến vào Tử tiêu cung, ta mới có thể bảo toàn tính mạng.
Thân là thiện thi của Đạo Đức Thiên Tôn Lão Tử, hắn cũng có trí nhớ của Đạo Đức Thiên Tôn, hắn biết hiện tại chỉ có Hồng Quân đạo tổ mới có thể che chở cho hắn.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đồng loạt có động tác, Diệp Hiên trở về quấy nhiễu phong vân thiên địa, tất cả cừu oán năm xưa đều phải thanh lý vào ba trăm vạn năm sau.

Tổ địa Vu tộc.
- Chạy trốn.
- Đều mau chạy đi.
Thiên địa bi thương, tám phương quanh quẩn, thập đại Tổ Vu đang bi thương rống to, mười hai tòa Tổ Vu Thần Sơn đang ầm ầm phát sáng, Vu tộc bên trên mặt đất mênh mông đang mờ mịt luống cuống, hoàn toàn ngây ngốc như con rối.
Bao nhiêu năm rồi?
Vu Tộc đã không nhớ rõ, bọn họ chỉ biết Tổ vu đã nhiều năm không xuất thế, vẫn luôn ẩn cư trong Tổ Vu Thần Sơn, cho dù Vu Tộc đại chiến cùng Tiên Đình Yêu Tộc, Tổ Vu cũng chưa bao giờ hiển hóa ra.
Nhưng tộc nhân Vu tộc thấy được cái gì?
Thập đại Tổ Vu cùng nhau xuất thế, bọn họ ở trong bầu trời rống to với tộc nhân, âm thanh lo lắng bi thương vang vọng trên mặt đất, ngay cả Hậu Thổ Thánh nhân chí cao vô thượng cũng đang run rẩy gào thét.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ngàn vạn tộc nhân Vu Tộc nghi hoặc khó hiểu, Vu Tộc bọn họ chính là bá chủ thế gian, cho dù có Thiên Đạo Thánh nhân giết tới cũng hoàn toàn không sợ hãi, nhưng vì sao Tổ Vu cùng Hậu Thổ Thánh nhân lại sợ hãi đến mức này?
Không ai biết nguyên nhân, chỉ là tất cả tộc nhân Vu tộc đều có thể cảm nhận được khí tức sợ hãi của cửu đại Tổ Vu cùng Hậu Thổ Thánh nhân, giống như bọn họ gặp phải khủng bố chưa từng có.
- Mở.
Thiên Đạo thánh quang mở ra hư không, một phương thế giới hiện ra, sắc mặt Hậu Thổ trắng bệch rống to đối với tộc nhân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận