Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 264 - Một đại Thánh Tăng



Chương 264 - Một đại Thánh Tăng




- Tiên sinh, Trấn Ma Tháp này ngoại trừ tầng thứ nhất còn có người sống, tám tầng phía trên đã không có người, ngài không đi ra ngoài với chúng sao?
Hoàng bàn tử nghi ngờ hỏi.
- Ah!
Khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười nhạt, quỷ dị không hiểu nói:
- Ngươi sai, Trấn Ma Tháp này còn có một cái lão ngoan đồng ở chỗ này, nếu như không bắt được hắn, há không phải nói Diệp Hiên ta vô năng?
Diệp Hiên vừa nói chuyện, đã bay thẳng đến tầng hai Trấn Ma Tháp, Hoàng bàn tử nhanh chóng phục hồi tinh thần, sau đó mang theo vài tên hung đồ nhanh chóng đi ra khỏi Trấn Ma Tháp.
Đông —— đông —— đùng.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong Trấn Ma Tháp, Diệp Hiên bước trên cầu thang không ngừng đi tới tầng chín của Trấn Ma Tháp, mà xương khô dọc theo con đường này cũng đều chiếu vào ánh mắt của hắn.
Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Hiên đã có thể nhìn ra, những bộ xương khô này đều là của đám yêu ma đã từng lưu lại, xương cốt của bọn họ giống như ngọc thạch, vẫn còn lấp lánh ánh sáng.
Cũng vào giờ khắc này, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, trong đầu xẹt qua một tia linh quang, đáy mắt còn có sự khinh miệt.
Tầng chín Trấn Ma Tháp.
Diệp Hiên vừa mới bước vào nơi đây, phóng tầm mắt nhìn tới đã thấy một bộ thây khô đang xụi xuống trên mặt đất, quanh người cũng không chút khí tức nào, giống như đã chết không biết bao lâu.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên bước chậm đi tới trước thây khô, đáy mắt xẹt qua một tia huyết quang.
- Giả chết ở trước mặt ta, ngươi còn quá non.
Ở trong bầu không khí quỷ dị này, giọng của Diệp Hiên lạnh lẽo mà vô tình, thế nhưng bộ thi thể cũng không có chút phản ứng nào, giống như thật sự mất đi sinh mệnh vậy.
- Không thể không nói, ngươi là một kỳ tài ở trong nhà Phật, ở trong nơi này mấy nghìn năm, trong tầng chín Trấn Ma Tháp, ngươi thường cách một đoạn thời gian thì nuốt chửng tinh khí huyết nhục của một ít yêu ma, mới đau khổ chịu đựng đến kiếp này, chuyện này đối với ngươi mà nói, cũng đích xác đáng quý.
Diệp Hiên tự nói, cơ thể cũng không hiển lộ ra chút khí thế nào, đôi mắt nhìn bộ thây khô xẹt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Nhiệt độ trong tầng chín Trấn Ma tháp lặng yên giảm xuống, nếu như người thường ở chỗ này thì nhất định sẽ bị bầu không khí âm u kinh khủng hiện tại dọa sợ.
- Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi lại giả chết, ta sẽ diệt thân thể của ngươi, đánh nát nguyên thần của ngươi, để cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, giọng nói hung ác mà vô tình.
Két —— két —— két.
Tiếng khớp xương vặn vẹo vang lên, chỉ thấy thây khô không hề có sinh cơ rốt cuộc cử động, hắn chậm rãi vặn vẹo cái cổ, khi đôi mắt mở ra còn có huyết quang đỏ thẫm lóe lên, tử khí âm u quay xung quanh người hắn.
- Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?
Thi Âm lạnh lùng lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, đáy mắt có một tia kiêng kỵ, hắn làm sao cũng không hiểu, rõ ràng hắn đã thu liễm khí tức đến mức tận cùng, nhưng vì sao đối phương còn có thể tìm được chân thân của hắn?
- Chỉ bằng đạo hạnh của ngươi, nếu như đổi thành người thường, nhất định sẽ bị ngươi hù dọa, đáng tiếc ở trước mặt ta, chút mánh khoé ấy của ngươi vẫn là quá non.
- Cái tên Phổ Độ lão tăng kia thật quá ngu xuẩn, hi sinh Hàng Ma kim xử tự mình triệu hồi ra, nhưng hắn nhưng không biết, bản thân Hàng Ma kim xử là pháp khí của ngươi, huyết nhục tinh khí của hắn cũng đều bị ngươi thôn phệ.
Diệp Hiên liên tục nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng lại làm cho khí tức bộ thây khô này hỗn loạn, tử khí quanh thân càng thêm nồng nặc.
- Thiên địa Mạt Pháp, linh khí không còn, bần tăng không ngờ kiếp này vậy mà lại xuất hiện nhân vật như ngươi, nhưng ngươi cho rằng tìm được chân thân của ta, là có thể giết chết ta sao?
Thây khô chậm rãi đứng dậy, đôi mắt màu đỏ ngòm âm u đầy âm lãnh, hắn từ từ lui lại, xung quanh còn có tiếng vong hồn u oán truyền đến, đôi môi khô khốc kia hơi mở, giống như đang mỉm cười với Diệp Hiên.
- Ta tham tu Phật Ma pháp, hơn nữa đạt được phương pháp thôn phệ huyết khí mà ngươi truyền bá thiên hạ, không bao lâu nữa, ta thôn phệ huyết khí vô tận, phục hồi tu vi trở lại đỉnh phong, càng có thể mưu cầu Tiên Nhân thông thiên trong truyền thuyết kia.
Thây khô bật cười, thất khiếu hắn chảy đầy máu, chỉ là huyết dịch của hắn đen như mực, một đôi mắt trắng thâm độc mà đáng sợ, khí tức cực kỳ tối tăm ba động nở rộ ở quanh người hắn, dưới chân hiện ra Ngũ Hành Trận pháp, trận pháp vừa xuất hiện làm cho không gian nơi này hơi vặn vẹo.
- Ngũ Hành Na Di trận là do tu tiên giả thượng cổ xây dựng, trong nháy mắt có thể na di vạn dặm, bần tăng còn phải cám ơn ngươi, nếu không phải có phương pháp thôn phệ huyết khí của ngươi, để bần tăng có thể luyện hóa huyết khí trong cơ thể mở ra trận pháp này?
Ông!
Ngũ Hành Na Di trận đang sáng lên, phương không gian này đang vặn vẹo, cho đến khi thân thể thây khô trở nên hư huyễn, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt Diệp Hiên.
Hiển nhiên, khi Diệp Hiên bước vào Trấn Ma Tháp, thây khô sớm đã có chuẩn bị, dù bị Diệp Hiên tìm được, hắn cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
- Ngươi đi sao?
Đôi mắt Diệp Hiên âm trầm, giọng nói âm độc mà lạnh lùng.
- Chỉ xích thiên nhai.
Thời gian giống như đang tĩnh lặng, không gian tựa như treo ngược, bàn tay Diệp Hiên sáng lên, khi hắn giơ ra một tay, không gian nơi đây bất chợt sụp xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang rung trời truyền đến, Ngũ Hành Na Di trận trong nháy mắt nổ nát vụn, thây khô biến mất lúc đầu bị Diệp Hiên hút về, để cho hắn bỗng nhiên đập trên mặt đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận