Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1400 - Không phải mùi vị quen thuộc



Chương 1400 - Không phải mùi vị quen thuộc




Nữ tổng giám đốc vừa lái xe vừa nói chuyện, chỉ bởi vì khí chất trên người Diệp Hiên quá mức hấp dẫn nàng, căn bản khiến nàng không cách nào khống chế tâm tình của mình.
Cũng không trách bộ dáng nữ tổng giám đốc như vậy, mặc dù Diệp Hiên cực lực khống chế khí tức của mình, nhưng là hắn siêu thoát trên vạn vật, loại lực hấp dẫn trí mạng đó, một cô gái ở thành phố Nhân Gian giới như thế nào có thể ngăn cản?
- Uy, lên xe đi, anh muốn đi đâu tôi đều có thể đưa anh đi.
Nữ tổng giám đốc mím chặt đôi môi, có vẻ khẩn trương nói.
- Tạ ơn.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, cuối cùng là đi đến chiếc xe thể thao, sau đó mở cửa xe rồi ngồi lên tay lái phụ.
Nhìn Diệp Hiên rốt cục cũng lên xe, nội tâm nữ tổng giám đốc vui mừng, vội vàng mỉm cười với Diệp Hiên nói:
- Anh muốn đi đâu?
- Tùy cô vậy, tôi chỉ là muốn nhìn thành phố này một chút, đi nơi nào cũng được.
Diệp Hiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, có vẻ hiếu kì đánh giá trang trí trong xe.
Hiển nhiên, qua hơn ba trăm vạn năm, không thể nói là Diệp Hiên quên đi sự vật Nhân Gian giới, nhưng là một lần nữa ngồi trong xe, điều này cũng khiến cho hắn có lại cảm giác quen thuộc xưa kia.
- Vậy chúng ta đi uống cà phê thấy thế nào?
Nữ tổng giám đốc nhếch đôi môi nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua một vẻ mê ly, càng ẩn chứa cực lớn khẩn trương, như sợ hãi Diệp Hiên cự tuyệt cô.
- Cà phê?
Diệp Hiên thì thầm nói nhỏ, đây là một từ ngữ lạ lẫm mà quen thuộc, càng khiến cho hắn nhớ tới thời kỳ thiếu niên hắn cùng thanh mai trúc mã Hạ Thanh Trúc, ở cái quá khứ xa xôi kia, hai người yêu nhau chính là ở quán cà phê.
- Được.
Diệp Hiên gật đầu nói.
Khuôn mặt nữ tổng giám đốc vui mừng, vội vàng đạp chân ga chạy tới quán cà phê nổi danh nhất thành phố Giang Hải.

Quán cà phê Half-width.
Nơi này tràn ngập sắc thái người phương tây, nhân viên tạp vụ liền tới phục vụ người phương tây, một người ưu nhã chơi đàn dương cầm đang đàn tấu một loại âm nhạc ưu nhã, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng từng đôi nam nữ đang thì thầm, ngẫu nhiên che miệng mỉm cười, hiển thị rõ tư thái người học thức nhã nhặn.
Như đến nơi này, thân phận của bọn họ cũng được đề cao theo đó, mỗi người hưởng thụ lấy cái âm nhạc tựa như quý tộc phương tây, bộ dáng tất cả đều là nho nhã lễ độ, tư thái văn nhã vừa vặn cầm lên tách cà phê, rất sợ động tác thiếu tinh tế, sẽ làm mất mặt mũi chính mình.
Linh!
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, chỉ thấy nữ tổng giám đốc cùng Diệp Hiên tiến vào bên trong, cũng theo hai người tiến đến, người chơi đàn dương cầm đàn tấu im bặt dừng lại, nhân viên tạp vụ cũng hơi ngẩn ngơ giật mình tại chỗ.
Hiển nhiên, khí chất Diệp Hiên quá mức siêu nhiên, bất luận nam hay nữ nhìn thấy hắn, hoàn toàn đều bị khí chất của hắn hấp dẫn, trong nội tâm càng là sinh sôi một loại cảm xúc gọi là tự ti.
Tựa như ánh trăng, chủng tinh phủng chi, tám chữ này đầy đủ diễn tả tình huống Diệp Hiên vào thời khắc này, bất luận hắn đi tới chỗ nào cũng là ngôi sao lộng lẫy nhất.
Cảm nhận được người chung quanh chất phác ngạc nhiên còn có ánh mắt tự ti, đáy mắt nữ tổng giám đốc xẹt qua một vẻ tự hào, mặc dù phần tự hào này không biết xuất phát từ đâu, nhưng lại khiến đáy lòng cô có một loại cảm giác đắc ý.
Là nữ giới, ai cũng muốn chiếm những đồ tốt cho bản thân mình
Cái gọi là bảng tên túi xách, các loại sản phẩm xa xỉ thậm chí là bạn trai bên người, đây đều là thứ mà những cô gái so sánh ganh đua.
Diệp Hiên xuất hiện, không thể nghi ngờ đã khiến trong lòng nữ tổng giám đốc sinh sôi một loại cảm xúc chiếm hữu, bởi vì cô chưa bao giờ thấy người con trai nào có khí chất xuất chúng so với Diệp Hiên.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Hiên, trong lòng cô đã tự nói với mình, người con trai này là của mình, không ai cỏ thể cướp đi từ bên cạnh mình.
Rất nhanh, nhân viên tạp vụ tỉnh táo lại, vội vàng dẫn dắt hai người Diệp Hiên tới vị trí bên cạnh cửa sổ, sau đó hỏi hai người cần gì, càng biểu hiện ra lễ nghi phương tây đặc hữu chiêu đãi.
- Anh muốn uống gì?
Nữ tổng giám đốc mỉm cười hỏi Diệp Hiên.
- Tùy cô.
Diệp Hiên đánh giá quán cà phê này tràn ngập hương vị phương tây, như đang truy tìm ký ức xa xưa trong đầu.
- Tùy tiện là đặc quyền con gái chúng tôi, bất quá cái đặc quyền này tôi cho phép anh a.
Nữ tổng giám đốc ưu nhã cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nói.
Cô vốn là tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia, càng là đệ nhất mỹ nữ Giang hải thị, mặc dù mới gặp Diệp Hiên khiến cố khẩn trương bất an, nhưng bây giờ cũng dần dần để mình trấn định lại.
- Blue Moutain đi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Được, hai ly Blue Moutain.
Nữ tổng giám đốc khẽ mỉm cười nói.
Chỉ chốc lát, hai ly cà phê Blue Moutain đưa đến trước mặt hai người, mà từng đôi nam nữ chung quanh, thỉnh thoảng dùng khóe mắt len lén liếc nhìn đánh giá hai người, càng có người cầm vụng trộm điện thoại chụp ảnh, nhao nhao trong mắt hiện ra vẻ hâm mộ.
- Hừ, cô gái này không xứng với anh ấy.
Một cô gái ngồi với bạn trai bàn bên nói, nữ sinh hận hận lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía nữ tổng giám đốc hiện ra vẻ cực kỳ ghen ghét.
- Anh thấy em là coi trọng anh ta quá.
Bạn trai nhướng mày, có phần chua chát nói.
- Anh đừng hồ đồ, em nào như vậy.
Nữ sinh vội vàng phủ nhận, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc qua người Diệp Hiên, ai bảo khí chất Diệp Hiên quá mức hấp dẫn những nữ sinh này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận