Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 459 - Vũ Tuyệt Tiên sợ hãi



Chương 459 - Vũ Tuyệt Tiên sợ hãi




Theo như người này lên tiếng, mọi người tại đây dồn dập gật đầu, ngay cả trên khuôn mặt Vũ Tuyệt Tiên cũng xẹt qua vẻ không tin..
- Sư tôn, Hoàng bàn tử bảo ta mang về cho ngài một câu.
La Phong cũng biết mình không thể giải thích việc quỷ dị kiểu này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì lần nữa bẩm báo Vũ Tuyệt Tiên.
- Nói cái gì?
Vũ Tuyệt Tiên nghi vấn.
- Hoàng bàn tử nói, người năm trăm năm trước kia đã trở về, bảo ngài rửa cổ chờ chết đi.
La Phong nói lại theo lời đối phương, nhưng cũng rất sợ Vũ Tuyệt Tiên trách tội hắn, càng không dám nhìn hai mắt sư phụ của mình.
- To gan!
- Làm càn!
Không chờ Vũ Tuyệt Tiên lên tiếng, mọi người tại đây dồn dập tức giận quát La Phong.
- Sư đệ, ngươi bị điên, dám bất kính với sư tôn như thế?
- La Phong, ngươi bị Hoàng bàn tử rót thuốc mê gì, ngươi cần phải biết rằng sư tôn hắn lão nhân gia....
Keng lang.
Chợt, khi mọi người dồn dập trách cứ La Phong, một tiếng dị hưởng truyền vào trong tai mọi người, cũng để cho mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra.
Mà khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt mỗi người đều dại ra, cũng để cho Tinh Thần điện thay đổi tĩnh mịch không tiếng động.
Có thể cảm giác được không khí không đúng, La Phong khẽ ngẩng đầu nhìn lại Vũ Tuyệt Tiên, một màn đập vào trong mắt cũng để cho sắc mặt hắn đại biến, cả người đều dại ra không nói gì.
Chén ngọc trong tay Vũ Tuyệt Tiên rớt xuống đất, ngoài sắc mặt trở nên tái nhợt tột cùng, ngay cả thân thể đều không tự chủ được run rẩy, trong tròng mắt hiện ra đầy sợ hãi, giống như đụng tới chuyện gì cực kỳ khủng bố.
Trong lòng chúng đệ tử, Vũ Tuyệt Tiên chính là tồn tại như thần linh, dù cho thiên băng địa liệt cũng sẽ không làm cho hắn có động dung.
Nhưng bọn họ thấy cái gì?
Chỉ là một câu nói, dĩ nhiên làm cho Vũ Tuyệt Tiên thất hồn lạc phách thành bộ dáng này, bọn họ quả thật không dám tưởng tượng.
Bọn họ không hiểu rõ, đường đường là một trong cường giả mạnh nhất nhân loại, giữa thiên địa này sẽ có chuyện gì, vật gì có thể để cho Vũ Tuyệt Tiên cảm thấy e ngại?
- Ngươi... Ngươi nói lại một lần... Nói rõ lại một lần.
Vũ Tuyệt Tiên cực lực muốn áp chế cảm xúc hoảng sợ trong lòng mình, nhưng lời phát ra vẫn không cầm được run rẩy.
La Phong tỉnh hồn, không dám chậm trễ, lập lần nữa lại lời nói trước đó.
Ầm!
Vũ Tuyệt Tiên ngồi trên vương tọa bạch ngọc, đôi mắt của hắn trợn lớn, giống như mất đi linh hồn, thật lâu không có phục hồi tinh thần.
Mà một màn này cũng để cho mọi người câm như hến, không dám tùy ý lên tiếng, chỉ là trong lòng mọi người đều dâng lên một dự cảm bất hảo.
- Không thể... Tuyệt đối không có khả năng....
- Năm đó... Năm đó tiên sinh phi thăng Tiên Giới... Tuyệt đối không thể có thể trở lại nhân gian giới... Giả... Đều là giả....
Vũ Tuyệt Tiên run rẩy nỉ non, khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng cảm xúc sợ hãi vẫn tràn đầy trong đôi mắt của hắn.
Không có ai biết tiên sinh trong miệng Vũ Tuyệt Tiên là người phương nào, thế nhưng mọi người tại đây lại nghe được bốn chữ Phi Thăng Tiên Giới, điều này cũng làm cho bọn họ hoảng sợ không mọt tiếng động, cảm giác trong này bao hàm một bí mật kinh thiên.
Lúc này.
Sắc mặt La Phong trắng bệch, hắn sớm đã có một loại cảm giác rằng vị hắc y nhân thần bí kia tuyệt đối không phải phàm tục, hiện tại Vũ Tuyệt Tiên biểu hiện ra bộ dáng, hiển nhiên chứng minh suy đoán của hắn.
- Lui xuống, tất cả mọi người lui xuống cho ta.
Bỗng nhiên, Vũ Tuyệt Tiên gầm nhẹ, cũng để cho mọi người tại đây vội vàng khom người cáo lui, không chờ La Phong rời khỏi, Vũ Tuyệt Tiên run rẩy nhỏ bé lên tiếng nói:
- Phong nhi, ngươi lưu lại.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn thầy trò hai người.
Vũ Tuyệt Tiên càng tự mình thi triển pháp quyết, hoàn toàn phong bế đại điện, bảo đảm cuộc nói chuyện giữa hai người sẽ không bị người ngoài nghe được.
Nhìn Vũ Tuyệt Tiên trịnh trọng, La Phong ngẩn ra, biết chuyện tuyệt không đơn giản, hơn nữa hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, Vũ Tuyệt Tiên hiện tại đứng ở trước mặt hắn sớm đã mất đi phong phạm của một cường giả Độ Kiếp kỳ nên có, giống như hóa thành một đứa bé bàng hoàng không ai trợ giúp.
Ông!
Vũ Tuyệt Tiên vẫy tay, một bộ tranh cuộn hoàng hôn xuất hiện trong tay, bàn tay hắn nắm tranh cuộn hơi run rẩy, nhưng vẫn chậm rãi mở ra tranh cuộn.. Trải ra một bộ họa quyển hoàng hôn.
- Phong nhi, ngươi nhìn kỹ, nghiêm túc xem, nhìn người trong bức họa có phải vị hắc y nhân thần bí kia hay không.
Vũ Tuyệt Tiên gắt gao đè bả vai La Phong, tuy cực lực làm cho âm thanh của mình bình tĩnh, nhưng nếu như lắng nghe kĩ sẽ phát hiện, âm thanh Vũ Tuyệt Tiên ẩn chứa một tia rung động.
La Phong trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú tranh vẽ, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hiên trong bức họa, nhanh chóng gật đầu, nói:
- Không sai, hoàn toàn chính xác chính là người này, chính là hắn cứu Hoàng bàn tử.
Ba!
Theo những gì La Phong nói, họa quyển trong tay Vũ Tuyệt Tiên rớt xuống đất, cả người hắn cứng lại, vẻ khổ sở hiện lên trên mặt.
- Quả nhiên là tiên sinh, quả nhiên là tiên sinh, ta sớm nên biết, sớm nên biết, cũng chỉ có tiên sinh có thể để cho Hoàng bàn tử khởi tử hoàn sinh!
Vũ Tuyệt Tiên lắc đầu cười khổ, trong mắt cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
- Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Vũ Tuyệt Tiên đi qua lại ở trong đại điện, linh quang quanh thân hỗn loạn tột cùng, hiển nhiên đã rơi vào trong khủng hoảng không lời nào có thể diễn tả.
Không có ai hiểu được Diệp Hiên đáng sợ hơn Vũ Tuyệt Tiên. Năm trăm năm trước, Diệp Hiên đã là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, càng vượt qua Cửu Thiên Tiên Kiếp kinh khủng, bước vào Địa Tiên giới trong truyền thuyết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận