Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 157 - Khởi tử hoàn sinh



Chương 157 - Khởi tử hoàn sinh




- Tiếng xưng hô này tôi rất không thích, ông tốt nhất đừng gọi tôi như vậy.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, giọng nói không hỗn loạn hay có nửa điểm cảm tình.
- Diệp Hiên, tuy ba có lỗi với mẹ con con, nhưng ông ấy là ông nội của con, con đây là thái độ gì.
Sắc mặt Diệp Thương Hạo phức tạp, nhưng vẫn lên tiếng răn dạy.
Một nụ cười nhạt theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, hắn hơi híp đôi mắt nhìn về phía Diệp Thương Hạo, nói:
- Diệp Thương Hạo, tôi không thể không thừa nhận, ông có ơn cho tôi cuộc sống, nhưng lại chẳng bao giờ nuôi dưỡng tôi được một ngày, trước đó tôi không giết ông, cũng là do còn ân tình của ông, nhưng nếu ông lại không biết tiến thối, đừng trách Diệp Hiên tôi hung ác vô tình.
Bạch bạch bạch!
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Diệp Hiên, sắc mặt Diệp Thương Hạo cũng tái đi, bước chân không tự chủ được mà đang lùi lại, lúc này hắn càng yên lặng xuống.
- Được rồi được rồi, Diệp Hiên trở về là tốt rồi, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà khiến người một nhà chúng ta mất cảm tình.
Diệp Thương Hải vội vàng dàn xếp.
- Hiên nhi!
Bỗng nhiên, một hồi bước chân lảo đảo từ bên trong truyền đến, chỉ thấy Diệp Bình đỡ Diệp mẫu bước nhanh từ trong nội đường đi ra, khi Diệp mẫu nhìn thấy Diệp Hiên, bà càng kích động mà rơi nước mắt.
Diệp mẫu xuất hiện làm cho Diệp Hiên không rảnh để ý tới cha con Diệp gia, trực tiếp đi nhanh tới trước mặt Diệp mẫu, nói:
- Mẹ, con đã trở về.
- Trở về, rốt cục con của tôi cũng đã trở về.
Nửa năm này, Diệp mẫu ở trong bi thống to lớn mà càng ngày càng tiều tụy, mà khi bà nhìn thấy Diệp Hiên trở về, đôi mắt tuyệt vọng rốt cục có một tia thần thái.
- Mẹ không nên làm khó con, người chết làm sao có thể sống lại, chúng ta chôn cất Linh nhi thôi, sau đó cùng nhau trở về Giang Nam đi.
Diệp mẫu nức nở nói.
Nhìn mặt mũi mẹ tiều tụy, Diệp Hiên tự nhiên thở dài, đây là thân tình duy nhất của hắn, cũng là điểm nhân tính sau cùng của hắn, sau này hắn tuyệt đối sẽ không lại để cho người thân xảy ra nửa điểm nguy hiểm.
Ầm!
Diệp Hiên lặng im không tiếng động, quan tài thủy tinh chi phí mấy ngàn vạn bị một chưởng vỗ ra trong nháy mắt đã nổ nát vụn, nhưng lại cũng không có gây tổn hại gì đến cơ thể Diệp Linh Nhi, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Diệp mẫu, một chiếc bình ngọc xuất hiện ở trong tay Diệp Hiên.
Ba!
Diệp Hiên vuốt qua bình ngọc, linh hồn Diệp Linh Nhi từ trong bình ngọc bay ra, dưới cái chỉ tay của Diệp Hiên, số lượng lớn phù văn màu đỏ dung nhập vào trong hồn thể Diệp Linh Nhi, càng làm cho hồn thể Diệp Linh Nhi trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể.
Ông!
Gió mạnh bắt đầu thổi, huyết quang mê mang, ở trong ánh mắt dại ra của đám người Diệp mẫu, cơ thể Diệp Linh Nhi lơ lửng giữa hư không, quanh thân càng nở rộ huyết quang hừng hực, cũng đang nở rộ sinh cơ cực kỳ kinh người.
Ưm!
Đầy đủ mười phút trôi qua, huyết quang quanh thân Diệp Linh Nhi cũng được giải tán đi, cô mở miệng kêu lên một tiếng, lại mờ mịt mở hai mắt ra, giống như một giấc chiêm bao vậy.
Một màn như thế, làm cho cha con Diệp gia dại ra, ngay cả Diệp mẫu cùng Diệp Bình cũng tĩnh mịch không tiếng động, bọn họ có như thế nào cũng không thể tin được, một người đã chết nửa năm, bây giờ lại thật sự sống lại ở trước mắt mình.
Nếu như không phải chính mắt thấy được việc này, thì bọn họ cũng chỉ biết cho rằng chuyện này cũng chỉ như chuyện cổ tích mà thôi.
- Linh... Linh nhi?
Diệp mẫu mà người lấy lại tinh thần trước nhất, bước chân lảo đảo đi tới trước mặt con gái, gắt gao ôm cô vào trong lòng, lớn nước mắt càng ướt nhẹp gò má của cô.
Bị Diệp mẫu ôm vào trong lòng, Diệp Linh Nhi hơi bối rối, tự lẩm bẩm:
- Mẹ, dường như con đã có một giấc mơ, con mơ thấy mình chết, càng là xuống Địa phủ, nhưng sau đó con lại gặp được anh, anh ấy nói muốn dẫn con trở về nhân gian, để cho con khởi tử hoàn sinh, giấc mộng này cứ như là thật vậy!
Nghe được lời Diệp Linh Nhi nói, Diệp mẫu còn không có nghĩ cái gì, nhưng sắc mặt cha con Diệp gia lại đại biến, trong nháy mắt càng nhìn về phía Diệp Hiên, đáy mắt cực kỳ kinh hoảng.
Hai cha con Diệp gia nhớ rõ, vừa rồi sau khi đám người Lý Nguyên Long chết, trong hư không xuất hiện hơn mười hư ảnh tái nhợt, trực tiếp bị Diệp Hiên đánh vào một trong một cánh cửa lớn, ở giữa cánh cửa kia càng mơ hồ truyền đến tiếng vong hồn kêu khóc, còn có kẻ gọi Diệp Hiên là Diêm Quân!
Lẽ nào? Lẽ nào Diệp Linh Nhi nói chính là thật?
Diệp Hiên thật sự đi qua Địa Phủ, lúc này mới có thể làm cho cô khởi tử hồi sinh?
Cha con Diệp gia liên tưởng đến cái chuyện này, cả người đều thay đổi không được, nếu như việc này là thật, vậy làm sao Diệp Hiên có thể là cổ võ giả?
Vậy đến tột cùng hắn là ai?
Khi cái vấn đề này dâng lên ở trong lòng cha con Diệp gia, hai người tức thì có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, đôi mắt càng xuất hiện kính nể chưa bao giờ có.
Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm xúc thất kinh của hai cha con Diệp gia, điều này cũng làm cho hắn tức thì hiểu ra, chỉ sợ hai người đã có phỏng đoán cực lớn đối với hắn.
Điều này cũng làm cho Diệp Hiên liếc mắt nhìn hai cha con bọn họ, tức thì để cho hai người nghiêng đầu sang chỗ khác, yên lặng không tiếng động.
Cảnh cáo, ánh mắt Diệp Hiên chính là trần truồng cảnh cáo, cha con Diệp gia làm sao không hiểu rõ, đương nhiên là không dám ồn ào náo động lên tiếng.
- Anh?
Khi Diệp Linh Nhi nhìn thấy Diệp Hiên, cô lập tức lên tiếng gọi, cũng để cho Diệp Hiên bước chậm đi tới trước người đứa em gái nhỏ này an ủi:
- Bây giờ cơ thể em còn rất yếu ớt, nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó chúng ta cùng nhau trở về Giang Nam.



Bạn cần đăng nhập để bình luận