Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 654 - đạp trời mời đi



Chương 654 - đạp trời mời đi




- Nhắc tới người chân chính kinh tài tuyệt diễm ở trong tam giới, quả thật chính là vị Đông Cực Đế Quân ở ba ngàn năm trước kia, nếu như hắn còn sống ở trên đời, trong số người tham gia Bàn Đào thịnh yến, tất sẽ có một chỗ ngồi của hắn.
Một gã đạo nhân đầu tóc bạc trắng lẩm bẩm, tuy âm thanh của hắn cũng không quá lớn, những tất cả tân khách ở đây đều là tiên nhân, tự nhiên nghe rõ ràng lời hắn nói vào trong tai, điều này cũng làm cho các tân khách ở đây hơi ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
- Cửu Vô đạo nhân, tuyệt đối không thể nhắc tới, ngươi phải biết rằng Đông Cực Đế Quân kia tuy kinh diễm, nhưng thủ đoạn của hắn quá mức hung tàn, không chỉ có phản Thiên Đình, càng ở Bắc Câu Lô Châu hóa thành thông thiên đại yêu đánh giết Nam Hải Quan Âm, mặc dù hắn bây giờ còn sống ở trên đời, chỉ sợ cũng không dám xuất hiện ở trong tam giới.
- Tuy tư chất Đông Cực Đế Quân vô song, càng có tu vi thông thiên triệt địa, nhưng hắn quá mức lỗ mãng, cũng không biết tiến thối, nếu không thì như thế nào sẽ bị Linh Sơn cùng Thiên Đình phát lệnh truy nã?
- Hảo hảo, loại nhân vật này há là người mà chúng ta có thể đàm luận, những tiểu tiên chúng ta hôm nay không say không nghỉ, những đại nhân vật bọn họ tranh đấu cũng không phải chúng ta có thể bận tâm.
Tân khách tám phương nghị luận ầm ỉ, hiển nhiên uy danh của Diệp Hiên mặc dù đi qua ba ngàn năm, còn vẫn đang lưu truyền ở trong tam giới, chỉ là mọi người cũng đều biết, mặc dù Diệp Hiên còn sống ở trên đời, nhưng hắn đối địch quá nhiều người, chung quy không dám xuất hiện ở trong tam giới.
Nghe thấy tân khách khắp nơi bàn luận về mình, Diệp Hiên cũng không chút lưu ý, trong lòng càng không nửa điểm ba động, chỉ là một nụ cười quỷ dị hiện ra ở khóe miệng.
Ba ngày ba đêm trôi qua, tất cả tân khách đều rời khỏi, Thanh Hỏa thượng tiên uống không ít linh tửu, hơi có chút men say, phân phó môn hạ đệ tử dọn dẹp yến hội, cũng trở về đạo tràng của bản thân.
Cảnh đêm như nước, sao lốm đốm đầy trời.
Từng tia ánh trăng trút xuống, chiếu rọi Thiên Đô đại điện không dính một hạt bụi.
Thanh Hỏa thượng tiên ngồi ở trong điện, tiên quang quanh thân bốc hơi, đang đón ánh trăng hô hấp thổ nạp, đây cũng là việc luyện công của hắn mỗi ngày, nhưng tiên nhân bình thường giống như bọn họ, cũng chỉ có dựa vào thời gian chồng chất, tu vi bản thân một chút xíu đề thăng.
Vạn pháp hư vô, vô hình vô tướng.
Diệp Hiên đón ánh trăng bước chậm đi tới chỗ Thanh Hỏa thượng tiên, cho đến khi đứng ở trước mặt Thanh Hỏa thượng tiên, cũng không làm cho này người phát hiện.
Ông!
Hư không rung động, sóng gợn khuếch tán, dưới ánh trăng chiếu rọi, Diệp Hiên hiện ra, cũng là vào giờ khắc này, Thanh Hỏa thượng tiên hoảng sợ mở mắt, quanh thân càng dâng trào tiên quang hừng hực.
Không có một gợn sóng, đạm mạc nhìn nhau, đây chính là tư thế Diệp Hiên thời khắc này.
- Đạo hữu là người phương nào?
Thanh Hỏa thượng tiên sợ kinh sợ lên tiếng, cả người đều rút lui, Diệp Hiên đột ngột xuất hiện ở trước mặt làm cho Thanh Hỏa thượng tiên vô cùng sợ hãi, tâm thần đại loạn.
Phải biết rằng hắn chính là Thái Ất Huyền Tiên, tuy không dám nói là nhân vật lợi hại cỡ nào, nhưng cũng tuyệt đối không phải một ít tiên nhân cấp thấp có thể so sánh, có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt của hắn, tu vi đối phương tất nhiên cao hơn hắn một cảnh giới lớn.
Thanh Hỏa thượng tiên cực lực để cho mình tỉnh táo, chỉ là cái trán không cầm được đổ mồ hôi lạnh, giữa lúc đôi mắt khép mở, tròng mắt khẩn trương chuyển động.
- Không biết tiền bối là đại tiên phương nào, giá lâm đạo tràng của vãn bối có gì phân phó?
Thanh Hỏa thượng tiên khom người cúi đầu, chỉ là quanh thân vờn quanh tiên quang, hiển nhiên rất cảnh giác Diệp Hiên.
Diệp Hiên bình tĩnh nói:.
- Ta muốn mượn ngươi hai vật dùng một lát.
- Không biết tiền bối muốn vật gì, chỉ cần vãn bối có, tất sẽ đưa cho tiền bối.
Đối mặt một vị nhân vật có thể là La Thiên cảnh, Thanh Hỏa thượng tiên cũng không dám khước từ, thầm nghĩ mau mau dụ Diệp Hiên rời khỏi, dù cho tổn thất một ít thiên tài địa bảo cũng sẽ không hối tiếc.
- Vật của ta muốn kỳ thực rất đơn giản, ngươi đều có, món thứ nhất là ngọc bài tham gia Bàn Đào thịnh yến, món thứ hai thì là đầu trên cổ ngươi.
Diệp Hiên giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, nhưng Thanh Hỏa thượng tiên nghe vào trong tai xong, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại Diệp Hiên.
Khi dung mạo Diệp Hiên chiếu vào mí mắt của hắn, cả người Thanh Hỏa thượng tiên đều dại ra.
Hắn thấy cái gì?
Một dung nhan tuấn tú, giống như thư sinh nho gia, nhưng chính là diện mạo này làm cho thân thể Thanh Hỏa thượng tiên không khỏi run rẩy, hàm răng đều hạ run lên, hai đầu gối càng mềm nhũn, như một bãi bùn nhão ngã xuống đất.
- Đông... Đông Cực Đế Quân?
Thanh Hỏa thượng tiên sợ run kinh hô, trong mắt càng xuất hiện vẻ tuyệt vọng, vẻ khổ sở càng xuất hiện trên hắn mặt.
Phía trước Diệp Hiên xuất hiện làm cho Thanh Hỏa thượng tiên tâm thần hoảng loạn, cũng không có quá chú ý Diệp Hiên dung mạo, mà khi hắn xem rõ ràng Diệp Hiên dung nhan, điều này cũng làm cho hắn nhận ra Diệp Hiên thân phận.
Thanh Hỏa thượng tiên làm sao cũng không ngờ, Đông Cực Đế Quân rõ ràng biến mất ba ngàn năm, vậy mà lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn, càng muốn mượn tính mạng của hắn dùng một lát.
Vô pháp phản kháng, càng không cần cầu xin tha thứ, cũng không cần gõ đạo chung gọi giúp đỡ, bởi vì Thanh Hỏa thượng tiên vô cùng hiểu rõ, vị Đông Cực Đế Quân trước mắt này ngay cả Đại La Kim Tiên đều có thể đánh giết, muốn diệt Thiên Đô Thành của hắn chẳng qua ở trong một cái ý niệm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận