Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 888 - Sát khí của Ngưu Ma Vương



Chương 888 - Sát khí của Ngưu Ma Vương




Pháp Hoa thiền sư dữ tợn gầm nhẹ, hắn gắt gao nắm Thổ hành kỳ, vẻ thù hận trong mắt càng thêm nồng đậm.
Tiên Thiên Hỗn Độn Ngũ Hành Kỳ, chia làm kim mộc thủy hỏa thổ, ngay cả Chuẩn Thánh cũng phải thèm nhỏ dãi, Pháp Hoa thiền sư có cơ duyên không nhỏ, lấy được một trong số đó, giúp hắn trốn được một mạng từ trong tay Diệp Hiên.
Trăm vạn dặm Ngũ Hoa Sơn không còn tồn tại, đạo thống mười vạn năm không còn miếng ngói, đưa mắt nhìn lại tất cả đều là đất cháy, căn bản không có chút sinh linh nào có thể sống sót sau một kích của Diệp Hiên.
Pháp Hoa thiền sư không biết Diệp Hiên là người nào, hắn cũng không biết Diệp Hiên đến tột cùng có lai lịch gì, hắn càng không rõ vì sao Diệp Hiên hoàn toàn không để Linh Sơn vào mắt, nói diệt đạo thống của hắn liền diệt.
Chỉ là Pháp Hoa thiền sư biết một chuyện, hắn hận không thể bầm xương Diệp Hiên thành tro, hắn hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Hiên, chỉ có như vậy mới có thể hóa giải huyết hải thâm cừu trong lòng.
Pháp Hoa thiền sư sợ hãi, hắn thật sự rất sợ Diệp Hiên, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Diệp Hiên.
Một kích, chỉ một kích.
Pháp Hoa tự mà hắn hao tâm tổn huyết thành lập tan thành mây khói, không biết bao nhiêu đệ tử môn đồ chết thảm bên trong, từ nay về sau Pháp Hoa tự xóa tên khỏi Tây Ngưu Hạ Châu, hắn cũng không phải người đứng đầu một chùa, triệt để trở thành chó nhà có tang.
Không bùng nổ trong im lặng, chết trong im lặng.
Tuy rằng Pháp Hoa thiền sư rất sợ Diệp Hiên, nhưng hắn càng hận Diệp Hiên, hắn chỉ phái một con Hà Yêu đi thăm dò, nhưng lấy được kết quả lại là tự hủy người chết.
- Thổ Hành Kỳ.
Bỗng nhiên, Pháp Hoa thiền sư cười dữ tợn, hắn gắt gao nắm chặt thổ hành kỳ trong tay, trong mắt sinh ra tia am u, nụ cười tàn nhẫn dữ tợn hiện ra khóe miệng, hắn thế mà đi về phương hướng của Tiểu Thạch thôn.
Không ai biết Pháp Hoa thiền sư muốn làm gì, cũng không ai biết hắn vừa rồi may mắn trốn thoát khỏi tay Diệp Hiên, vì sao còn dám to gan đi Tiểu Thạch Thôn, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết trong tay Diệp Hiên?
Nhưng hai chữ thù hận có thể làm cho một người điên cuồng, ngay cả Pháp Hoa thiền sư cũng không ngoại lệ, đạo thống hắn vất vả thành lập mười vạn năm bị Diệp Hiên hủy, hắn căm hận Diệp Hiên đến cực hạn, bản thân cũng lâm vào trạng thái điên cuồng.
Hơn nữa Pháp Hoa thiền sư có một trong tiên thiên hỗn độn Ngũ Hành kỳ là Thổ hành kỳ trong tay, hắn có can đảm cực lớn, ngay cả hắn không phải là đối thủ của Diệp Hiên, nhưng có bảo vật này trong tay, cũng có thể bảo toàn tính mạng.
......
Tiểu Thạch thôn.
Bầu trời quang đãng, gió mát chậm rãi, cửa thôn có vẻ tàn phá chất rất nhiều đống cỏ, hơn mười hài đồng chơi đùa bên dòng suối, chỉ có một tiểu cô nương dựa vào bãi cỏ si ngốc nhìn đường đất ngoài thôn, giống như đang chờ đợi người nào đó trở về.
Lúc này đang là buổi trưa.
Mặt trời chói chang lơ lửng trên không, dưới thời tiết nóng bức, tiểu cô nương vẫn không chịu di động, hiển nhiên đang chờ Diệp Hiên trở về.
- Trác Mã, về nhà ăn cơm.
Hơn mười đứa trẻ trở về từ dòng suối, khi họ nhìn thấy cô bé vẫn ngồi trên bãi cỏ, cất tiếng kêu gọi.
- Trác Mã không đói, tôi muốn chờ Diệp ca ca về nhà.
Cô bé si ngốc lên tiếng.
- Trác Mã ngươi đừng ngốc, ta đã từng nghe cha mẹ ta nói, Diệp ca ca không phải phàm nhân, hắn đã rời khỏi thôn chúng ta tất sẽ không trở về nữa.
Một nam đồng nói.
- Ngươi gạt người, Diệp ca ca nói, hắn nhất định sẽ trở về, Diệp ca ca sẽ không lừa ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đỏ bừng, khẽ cắn đôi môi.
- Ai nha, đừng để ý đến nàng, nàng nguyện ý ở chỗ này chờ thì cứ chờ, chúng ta nên về nhà.
Có hài đồng nói với tiểu nam hài, tiểu nam hài nghe thế nhún vai, nói một tiếng với đồng bạn, sau đó chạy nhanh trở về thôn.
- Diệp ca ca, ngươi nhất định sẽ trở về đúng không?
- Ngươi đã đồng ý với Tiểu Trác Mã.
Tiểu cô nương nắm ngọc bội trước ngực, là thứ Diệp Hiên đưa cho nàng trước khi đi, cô bé nắm chặt ngọc bội, trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm.
Ầm ầm!
Bầu trời quang đãng chợt thay đổi, trời lay đất động, vạn dặm bầu trời vốn trong lành chợt biến ảo, một khối yêu vân che trời từ phía chân trời phương xa cuồn cuộn lao đến, còn có tiếng gào thét của quần ma truyền ra.
Răng rắc!!
Lôi đình quán không, yêu vân che trời, chỉ trong ba hơi thở ngắn ngủi, yêu vân che trời che khuất cả Tiểu Thạch thôn, một bóng dáng cực kỳ khủng bố đang đi ra từ giữa yêu vân.
Đông —— đông —— đông....
Ngưu Ma Vương thân cao tám thước, trong tay cầm Hắc Kim Ngưu Xoa, đang từng bước một đi về phía Tiểu Thạch thôn, cho đến khi hắn đứng ở ngoài Tiểu Thạch thôn, đôi mắt trâu híp lại, thế mà nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi trên đống cỏ.
- Cô bé, ngươi là người của Tiểu Thạch thôn này?
Ngưu Ma Vương mỉm cười, chỉ là hắn có đầu trâu thân người, vả lại quanh thân vờn quanh yêu khí, rõ ràng chính là một vị đại yêu vương, ngay cả hắn đang mỉm cười, nhưng rơi vào trong mắt tiểu cô nương lại cực kỳ đáng sợ, làm cho tiểu cô nương phát ra một tiếng thét chói tai sợ hãi.
- Yêu... Quái vật... Quái vật đang đến!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương tái nhợt, trong miệng phát ra tiếng la sợ hãi, nhanh chóng nhảy xuống bãi cỏ muốn chạy về thôn nói chuyện này cho dân làng.
Đáng tiếc, không đợi tiểu cô nương trở về trong thôn, Ngưu Ma Vương lặng yên ngăn cản đường đi của nàng, lại vươn tay nắm Tiểu Trác Mã trong tay.
- Tiểu cô nương, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ không thương tổn ngươi.
Ngưu Ma Vương vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn rơi vào trong mắt tiểu cô nương lại có vẻ dữ tợn đáng sợ, càng làm cho trong mắt Tiểu Trác Mã hiện ra hơi nước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận