Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 146 - Âm nha (2)



Chương 146 - Âm nha (2)




- Người... Người lạ... tại sao Diêm La địa ngục có thể có người lạ tồn tại?
Âm hồn màu đen tỏa quỷ khí âm trầm, khi hắn giương mắt nhìn thấy Diệp Hiên càng là kinh hãi gần chết.
- Quả nhiên có ý thức tự chủ.
Đôi mắt Diệp Hiên tỏa sáng, tính tình nóng nảy lúc đầu lập tức giảm đi không ít.
- Nói cho ta, ngươi là ai, vì sao lại không giống với những vong hồn khác, thậm chí có ý thức của mình?
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, cho đến khi đi tới bên người âm hồn màu đen, huyết quang trong mắt ngưng đọng, cũng để cho âm hồn này sợ run tột cùng.
- Thượng... Thượng tiên... Ta tên Âm Nha... Thượng tiên tha mạng...
Nhìn huyết quang đáng sợ quanh người Diệp Hiên, âm hồn màu đen run rẩy nhỏ bé cầu xin tha thứ không thôi.
- Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề mà thôi.
Diệp Hiên mặt giãn ra mỉm cười, nhanh chóng thu hồi huyết quang quanh thân, điều này cũng làm cho cảm xúc Âm Nha dần dần ổn định lại.
- Thượng tiên, chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, ngài và ta chuyển sang nơi khác nói chuyện.
Âm Nha cảm giác được Diệp Hiên không có ý muốn thương tổn chính mình, vội vàng khom người cúi đầu với Diệp Hiên, càng là cực kỳ kiêng kỵ nhìn bốn phía hư không một cái, sau đó nhanh chóng dẫn đường cho Diệp Hiên.
Rất nhanh, được Âm Nha dẫn dắt, hai người đã xuất hiện ở trong một chỗ lầu các vắng vẻ nhất Phong Đô Thành, cho đến khi bước vào tòa lầu các này, tâm tình khủng hoảng của Âm Nha mới ổn định lại.
- Ngươi rất sợ, ngươi đang sợ cái gì?
Tuy Âm Nha không có thực thể, nhưng tâm tình khủng hoảng của hắn Diệp Hiên lại có thể cảm giác được, điều này cũng làm cho hắn lên tiếng hỏi.
- Thượng tiên có chỗ không biết, Diêm La địa ngục này quy tắc rậm rạp, trước đó ta thôn phệ vong hồn, chính là bốc lên nguy hiểm cửu tử nhất sinh mới có thể thành công, nếu để cho thiên địa pháp tắc phát hiện, ta cũng sẽ bị hồn phi phách tán mà chết.
Âm Nha lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Nghe Âm Nha giải thích, Diệp Hiên gật đầu, hiển nhiên đối phương nói chính là lời nói thật, bởi vì lúc trước lúc hắn dò xét quỷ không đầu đem, thiên địa pháp tắc đã từng tiến hành chế tài đối với hắn.
- Nói với ta nói, vì sao ngươi phải thôn phệ vong hồn, ngươi lại là cái gì.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Khi Diệp Hiên vừa lên tiếng hỏi, Âm Nha chậm rãi nói ra lai lịch của hắn, càng giới thiệu cho Diệp Hiên một phen về tình huống tòa Phong Đô Thành này.
Căn cứ vào những gì Âm Nha nói, hắn cũng không biết kiếp trước mình là ai, cho đến khi hắn có ý thức, thì đã xuất hiện ở trong Phong Đô Thành.
Ban đầu hắn chỉ là du đãng lung tung không có mục đích, nhưng theo thời gian trôi qua từng ngày, hắn hoảng sợ phát hiện, tự mình không ngừng bị sáu cánh cửa dẫn dắt, dường như muốn thôn phệ hắn.
Vô tình, Âm Nha phát hiện thôn phệ vong hồn có thể ổn định hồn thể, càng có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi dẫn dắt, chỉ là thôn phệ vong hồn nguy hiểm cực lớn, kết quả nếu bị phát hiện sẽ là hồn phi phách tán.
Vì để sinh tồn, Âm Nha thường cách một đoạn thời gian sẽ bí quá hoá liều, mới có một màn mà Diệp Hiên thấy trước đó.
Qua những gì Âm Nha kể, Diệp Hiên cũng biết, Âm Nha cũng không phải trường hợp đặc biệt, mà tòa Phong Đô Thành này còn ẩn núp rất nhiều tồn tại như Âm Nha, chỉ là những âm hồn có ý thức này sinh tồn khó khăn, qua một đoạn thời gian cũng sẽ bị thiên địa pháp tắc hủy diệt.
Sau khi hiểu được những tình huống này, đáy mắt Diệp Hiên lại xẹt qua một tia sáng chói, giống như đang cân nhắc cái gì đó, hắn chậm chạp không có lên tiếng, điều này cũng làm cho Âm Nha tâm thần tâm thần bất định, khóe mắt lại lén liếc nhìn Diệp Hiên.
- Ngươi có từng gặp qua người này.
Diệp Hiên chỉ điểm ra, trong hư không xuất hiện hình ảnh của Diệp Linh Nhi.
- Thượng tiên chớ trách, người này ta chưa từng thấy qua, hơn nữa Phong Đô Thành quá lớn, vong hồn bước vào nơi này mỗi ngày nhiều như cá diếc sang sông, nếu ngài thật muốn tìm kiếm, chỉ sợ... !
Âm Nha muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nghe được câu trả lời của Âm Nha, Diệp Hiên lại thất vọng, mà điều này cũng làm cho Âm Nha tâm thần khẽ động, đôi mắt thoáng di chuyển, cẩn thận thử dò xét nói:
- Tuy ta chưa thấy qua người này, nhưng lại có cách có thể tìm ra tung tích của cô ấy, chỉ là biện pháp này cực kỳ nguy hiểm, không biết ngài...
- Ừm?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đạm nhiên nhìn về phía Âm Nha, nói:
- Biện pháp gì?
- Thượng tiên minh giám, Diêm La địa ngục này đã từng có tiên thần chưởng quản, tuy bọn họ chết ở trong tuế nguyệt, nhưng trong Sổ Sinh Tử Diêm La điện lại hoàn hảo không chút tổn hại, nếu như ngài có thể lấy được vật ấy, muốn tìm ra người này, cũng là việc dễ dàng thôi.
- Sổ Sinh Tử?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, đôi mắt nhìn về phía âm hồn, xuất hiện một tia quỷ dị.
Trước đó Âm Nha rõ ràng nói không có ký ức kiếp trước, nhưng làm sao hắn biết được ở tuế nguyệt xa xôi kia, Diêm La địa ngục là do tiên thần chưởng quản?
Hiển nhiên, Âm Nha này đang nói láo.
Có thể cảm giác được đôi mắt Diệp Hiên không đúng, khí tức Âm Nha cứng lại, vội vàng lên tiếng giải thích:
- Thượng tiên chớ trách, cũng là trông được một ít điển tịch ở Phong Đô Thành, trong đó nhắc tới việc này, còn Sinh Tử Bạc có tồn tại hay không, tiểu nhân cũng không hề biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
- Không sao cả, ngươi có thể giúp ta, sao ta lại có thể hoài nghi ngươi chứ?
Diệp Hiên ôn nhuận mỉm cười, chỉ là đáy mắt xẹt qua một luồng huyết quang, mà sau đó lại lặng yên mất đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận