Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 547 - Phiền phức không ngờ (2)



Chương 547 - Phiền phức không ngờ (2)




Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng, Thái Bạch Kim Tinh mang theo một đám tiên quan thi triển pháp quyết, cũng chợt làm cho Lăng Tiêu điện tỏa hào quang sáng chói, chỉ thấy giữa hư không xuất hiện một cây cầu hỉ thước, trên cầu còn có hai sợi giây đỏ hợp với nhau.
Thiên địa làm mối, quần tiên làm nhân chứng.
Ngọc Đế muốn thành hôn với Quảng Hàn tiên tử rõ rành rành, cũng là vào lúc này, Ngọc Đế đứng dậy khỏi đế tọa, bước ra một bước, xuất hiện ở trên cầu.
- Thường Nga, tới đây.
Ngọc Đế nhẹ nhàng lên tiếng, mặt hơi có chút ửng hồng, đôi mắt nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử lộ ra một tia mê say.
Bao lâu?
Mấy trăm ngàn năm…
Hắn chờ mấy trăm ngàn năm, rốt cuộc cũng đợi được một ngày này, chỉ cần có thể cưới Quảng Hàn tiên tử làm vợ, dù cho có trả cái giá lớn cỡ nào, hắn cũng đều sẽ không hối tiếc.
Tiên âm tấu vang, điềm lành rực rỡ, tiên nữ bay múa, tiên quan khảy đàn, còn có Hỉ Thước uyển chuyển kêu to trên đầu cầu, trong lúc nhất thời cũng để cho bầu không khí tại Lăng Tiêu điện trở nên vui mừng.
Nhưng, niềm vui mừng này chỉ là một loại biểu tượng, bởi vì quần tiên ở đây cũng không có bất kỳ lời chúc mừng nào cả, vẻ mặt khác nhau đang quan sát, bởi vì bọn họ biết, nhất định có người sẽ gây phiền phức cho việc Ngọc Đế thành hôn với Quảng Hàn tiên tử,.
Lúc này, Quảng Hàn tiên tử cắn môi anh đào, trong mắt xẹt qua một tia do dự, sau cùng lại hóa thành đau khổ, ánh trăng trải ra ở dưới chân nàng, cũng nâng nàng lên đi đến cầu hỉ thước.
Hai bên cầu hỉ thước, Ngọc Đế bên trái, Quảng Hàn tiên tử bên phải, một dải lụa màu hồng giữ trong tay hai người, ở trong cửu thiên tiên âm tấu vang, hai người đang từ từ đi tới đối phương.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nhìn một màn này xảy ra, chỉ là khí tức bạo ngược đang cuộn trào mãnh liệt mênh mông như núi lửa trong nội tâm, Nghịch Tiên Trận đồ trong tay cũng hơi phát sáng.
Hiển nhiên, không quản Quảng Hàn tiên tử có phải tình kiếp của hắn hay không, điều này đã không quan trọng, bởi vì Diệp Hiên vẫn luôn coi Quảng Hàn tiên tử là vật của riêng mình, tuyệt đối không thể để cho nam tử khác nhúng chàm, hắn là Ngọc Đế cũng không được.
- Khoang đã.
Chợt, một tiếng quát vang vọng trong Lăng Tiêu điện, cũng để cho khí tức Ngọc Đế ở trên cầu hỉ thước cứng lại, gương mặt tươi cười lúc đầu cũng dần dần âm trầm, sau đó nhìn lại nguồn âm thanh.
Tịnh Đàn Sứ Giả, Thiên Bồng Nguyên Soái, mặt hắn âm trầm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cũng làm cho ánh mắt mọi người tập trung ở trên người hắn.
- Thiên Bồng, ngươi có chuyện gì?
Trên cầu hỉ thước, đôi mắt Ngọc Đế hung ác nham hiểm, Đại La Kim Quang ở quanh thân hơi nhộn nhạo, đôi mắt nhìn về phía Thiên Bồng Nguyên Soái giống như nhìn người chết.
- Ta phản đối cuộc hôn sự này.
Tuy Ngọc Đế là chủ nhân Tam Giới, thế nhưng Thiên Bồng Nguyên Soái cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn trực tiếp lãnh lùng lên tiếng, trong mắt không có nửa điểm e ngại.
- Thiên Bồng, còn không mau mau lui xuống, bệ hạ cùng Quảng Hàn tiên tử lưỡng tình tương duyệt (*), há lại cho ngươi ở đây càn quấy?
(*) Hai bên đều có tình cảm với nhau.
Thái Bạch Kim Tinh lên tiếng quát to.
- Thái Bạch lui xuống, để cho hắn nói.
Bỗng nhiên, Ngọc Đế chắp hai tay ở sau lưng, khuôn mặt trở nên cực kỳ bình tĩnh, cứ như vậy quan sát Thiên Bồng Nguyên Soái, cũng không có ý nổi giận.
- Không đúng, hôm nay Ngọc Đế có chút cổ quái... Lẽ nào hắn... ?
Tử Vi Đế Quân biến sắc, điều này cũng làm cho mấy vị Đại La Kim Tiên cả kinh, tất cả đều nhìn lại Ngọc Đế, lại phát hiện quanh người Ngọc Đế cũng không có hiển lộ chút khí tức nào, chỉ là hai mắt của hắn lại thâm thúy tựa như cổ đàm.
- Thiên Bồng lui xuống.
Nam Hải Quan Âm hơi biến sắc, lên tiếng quát Thiên Bồng Nguyên Soái, nàng là Bồ Tát Linh Sơn tây phương, càng đã từng điểm hóa qua Thiên Bồng Nguyên Soái, hiện tại cũng chỉ có nàng có thể ngăn cản hành vi lỗ mãng của Thiên Bồng.
Đáng tiếc, Thiên Bồng Nguyên Soái không có cảm nhận không khí quỷ dị, càng không có nhận thấy được sát cơ trên người Ngọc Đế, hắn cũng vẫn luôn cho rằng Ngọc Đế là người mềm yếu, càng hận đối phương năm xưa đưa hắn vào Súc Sinh Đạo.
Mấu chốt nhất là, Quảng Hàn tiên tử là tình nhân trong mộng của hắn, hắn tham gia tràng thịnh hội Thiên Đình này chính là vì muốn đại náo một phen, cản trở chuyện tốt của Ngọc Đế.
- Quảng Hàn tiên tử là thần nữ thượng cổ, đều sống một mình trong Nguyệt Cung, huống hồ Thiên Điều có sắc lệnh nghiêm cấm tiên nhân không được nói chuyện yêu đương, ngươi thân là Ngọc Đế nhưng lại xúc phạm thiên quy, cái này chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ?
Thiên Bồng Nguyên Soái lạnh giọng trách cứ.
- Thiên Điều?
Ngọc Đế cũng không nổi giận, hắn chậm rãi gật đầu nói.
- Ngươi nói không sai, quả thật là có thiên quy này, đây cũng là trẫm tự mình quyết định.
- Nếu Ngọc Đế tự mình quyết định Thiên Điều, nên phải tuân thủ giới luật thiên quy.
Thiên Bồng Nguyên Soái cười lạnh, trên khuôn mặt còn có vẻ đắc ý, giống như nắm chắc phần thắng.
Đông —— đông —— đùng.
Như cửu thiên trống trận đang gióng lên, lại tựa như hãn hải tinh thần đang đánh tới, phương thiên địa này phong vân biến ảo, Đại la tiên quang vô biên vô hạn, Ngọc Đế tựa như trở thành duy nhất trong thiên địa, một cổ thiên uy tràn ra tám phương, không cách nào tưởng tượng được.
- Cái gì gọi là Thiên Điều? Ý của trẫm là thiên ý, tâm trẫm là thiên tâm, vạn vật chúng sinh trên trời dưới đất này đều phải lấy trẫm là đầu. Hôm nay ngươi dám nhiễu loạn đại hôn của trẫm, đây là tội đại bất kính, đưa ngươi thần hồn câu diệt, muôn đời không được siêu sinh.
Thiên địa lay động, tiên quang liệt thiên, Ngọc Đế bình tĩnh lên tiếng, một loại khí tức chẳng bao giờ hiển hóa ở quanh người hắn lại bất chợt dâng trào lên, đó là thiên đạo long khí, càng là uy nghiêm của Thiên Đế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận