Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2001: Thôn phệ

Chương 2001: Thôn phệ
- Thiên nữ đạo hữu, giết tiện nhân này, ngươi và ta lại liên hợp giết Thông Minh, diệt sập toàn bộ Thông Minh giáo, từ nay về sau ở Bắc Vực, chỉ có ngươi và ta hai giáo độc đại.
Bắc Minh giáo chủ có chút hưng phấn nói.
Đáng tiếc, Thiên Nữ giáo chủ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Bắc Minh giáo chủ cùng Thông Minh giáo chủ, trong ánh mắt kinh hãi của hai người, nàng mang theo Thông Minh thánh cô biến mất.
- Đáng giận!
Thông Minh giáo chủ cất tiếng rống giận dữ.
Nữ nhân này đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ nàng và Diệp Thiên đạt thành giao dịch gì?
Bắc Minh giáo chủ trong nháy mắt tỉnh táo lại, nội tâm run lên, sinh ra cảm giác cực kỳ không tốt.
Bắc Minh giáo chủ lúc trước làm giao dịch cùng Diệp Hiên chính là giết Thông Minh thánh cô, Diệp Hiên cũng từng nói ở thời khắc mấu chốt sẽ có người giúp hắn một tay, không ngờ người này lại chính là Thiên Nữ giáo chủ.
Hiển nhiên, Thiên Nữ giáo chủ này cũng đã đạt thành một loại giao dịch nào đó với Diệp Hiên, Bắc Minh giáo chủ rất tin tưởng phán đoán này của mình.
Chỉ là chuyện hôm nay nhất thời làm cho trong lòng Bắc Minh giáo chủ sinh ra cảm giác sợ hãi, càng kiêng kỵ cực kỳ đối với Diệp Thiên kia.
Không đúng, Diệp Thiên này quá mức giả dối, giống như hết thảy chuyện đều là hắn đang khống chế, hắn xem ba người chúng ta như quân cờ, mặc hắn bày bố, tuyệt đối không thể khinh thường người này.
Giờ phút này, trong lòng Bắc Minh giáo chủ đã không còn quan tâm Thông Minh giáo chủ, nội tâm cực kỳ nặng nề, mơ hồ đoán được Diệp Hiên cũng muốn cướp lấy Phá Hư Thiên Đỉnh.
- Bắc Minh, ta nhớ kỹ chuyện hôm nay, thù này không báo thề không làm người.
Thông Minh giáo chủ oán độc rống to, trực tiếp bỏ chạy, dù sao bên người Bắc Minh giáo chủ còn có hai đại thái thượng trưởng lão, trong hoàn cảnh địch mạnh ta yếu, hắn tự nhiên không dám ở lại lâu.
- Đi!
Sắc mặt Bắc Minh giáo chủ đầy âm trầm:
Gọi hai vị thái thượng trưởng lão một tiếng, sau đó cũng rời khỏi, mà trong lòng cứ suy nghĩ về Diệp Hiên, hắn cảm thấy rất uy hiếp, cũng đang tự hỏi nên ứng đối với người này như thế nào.
......
Tuyết Trúc phong.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn truyền đến, Thông Minh thánh cô bị hung hăng nện trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều lộ ra uể oải.
- Ta đã mang đến người ngươi muốn, hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa của ngươi.
Thiên Nữ giáo chủ lên tiếng, nàng nhìn thoáng qua Diệp Hiên thật sâu, bước ra hóa thành lưu quang biến mất không thấy.
Diệp Hiên thản nhiên nhìn Thiên Nữ giáo chủ đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười tán thưởng, lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn Thông Minh thánh cô xụi lơ trên mặt đất.
- Thanh quỷ, ra ngoài đi.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, Thanh Quỷ đạo nhân lặng yên xuất hiện bên cạnh Diệp Hiên, một đôi mắt âm độc ngoan lệ nhìn chằm chằm Thông Minh thánh cô, một nụ cười rất tàn nhẫn dữ tợn hiện
- Ngươi muốn trả thù như thế nào thì trả thù như thế ấy, cho dù ngươi để cho nàng sống không bằng chết chịu hết tra tấn đều được, nhưng ta muốn ngươi nhớ kỹ một điều, giữ lại tính mạng của nàng, nàng có tạc dụng đối với ta.
Diệp Hiên phất phất tay nói.
Bùm bùm một tiếng!
Thanh Quỷ đạo nhân quỳ trên mặt đất, hung hăng dập đầu ba cái với Diệp Hiên:
- Ân của giáo chủ, Thanh quỷ vĩnh viễn không quên.
- Được rồi, đi đi.
Diệp Hiên khoát tay áo.
- Đa tạ giáo chủ.
Thanh quỷ đạo nhân từ từ đứng dậy, bàn tay hắn đột nhiên túm tóc Thông Minh thánh cô, kéo ra mạng che trên mặt mặt nàng, để Thông Minh thánh cô lộ ra một bộ gương mặt tuyệt thế.
Vẻ mặt Thông Minh thánh cô rất đẹp, cho dù so với Thiên Nữ giáo chủ cũng không kém bao nhiêu, nhưng Diệp Hiên chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, liền không còn chút hứng thú nào.
Thanh quỷ đạo nhân thì hiện ra vẻ mặt ác độc, túm tóc Thông Minh thánh cô ở trên mặt đất kéo đi, không có bất kỳ ý thương hương tiếc ngọc nào, hai người dần dần đi xa.
- A, không...
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương từ phương xa truyền đến, nương theo tiếng kêu gào của Thông Minh thánh cô, không ai biết Thanh Quỷ đạo nhân làm cái gì đối với Thông Minh thánh cô, nhưng không cần suy nghĩ nhiều cũng biết tất nhiên sẽ là thủ đoạn cực kỳ tàn khốc.
- Tiên sinh, ta sợ Thanh quỷ sẽ giết chết nữ nhân này.
Hoàng bàn tử nghe tiếng mà đến, cho dù lấy tính tình âm độc bụng rất đen của hắn nhìn thấy thủ đoạn ngoan độc của Thanh quỷ đạo nhân, sắc mặt đều có chút tái nhợt.
- Thù hận có thể làm cho một người điên cuồng, tuy nhiên Thanh quỷ hắn vẫn có chừng mực, nếu ta bảo hắn lưu lại nữ nhân này một mạng, vậy nữ nhân này còn có thể sống sót.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Ai.
Hoàng bàn tử thở dài một hơi, chỉ có thể cầu nguyện cho Thông Minh thánh cô đừng chết quá sớm.
Tiếng kêu rên thảm thiết kéo dài bảy ngày, cho đến khi không còn bất kỳ khí tức sinh mệnh nào truyền đến, Thanh Quỷ đạo nhân lần thứ hai mang theo Thông Minh thánh cô trở về, khi Diệp Hiên nhìn thấy bộ dáng của Thông Minh thánh cô, cho dù là hắn cũng hít một hơi thật sâu.
Huyết nhục mơ hồ, tứ chi đều đứt, nhất là mặt Thông Minh thánh cô, hoàn toàn mất đi bộ dáng của con người nên có, bảy ngày tra tấn này quả thực làm cho Thông Minh thánh cô sống không bằng chết.
- Giết... Giết ta... Làm ơn giết ta đi....
Thông Minh thánh cô suy yếu kêu rên.
- Các ngươi đều đi xuống đi.
Diệp Hiên phất phất tay, Hoàng bàn tử cùng Thanh Quỷ đạo nhân cáo lui rời khỏi, Diệp Hiên cũng cúi người cau mày nhìn về phía Thông Minh thánh cô nói:
- Ngươi sống không được, tuy nhiên, con người có rất nhiều cách để chết, ta có thể cho ngươi thống khoái, nhưng ta hỏi cái gì ngươi phải đáp cái đó, nếu ngươi có nửa câu nói dối, ta sẽ lần nữa giao ngươi cho Thanh quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận