Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1790: Ngày phong tuyết kia, thời điểm tình định

Chương 1790: Ngày phong tuyết kia, thời điểm tình định
- Ta, đến sớm sao?
Hắn yên lặng đi tới bên cạnh tiểu khất cái, nhìn tiểu khất cái đã đông cứng, trong miệng truyền đến một tiếng lẩm bẩm.
Tuyết bay đầy trời, bông tuyết phiêu linh, tuyết lớn bàng bạc gào thét ở trong thiên địa, hắn ôm lấy tiểu khất cái, nghênh đón gió tuyết đầy trời biến mất ở cuối đường.
- Ngày phong tuyết kia, thời điểm định tình.
Khi Diệp Hiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, âm thanh của Cực Tình chi chủ lính lặng lẽ vang lên.
Bức tranh lại cảnh!
Đây là một sơn cốc, vạn hoa đua nở, cổ mộc chọc trời, một thiếu nữ tuyệt thế nhảy múa trong vạn hoa, cánh hoa đầy trời phiêu linh theo hành động của nàng, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc.
- Tiên sinh, Khinh Mi đẹp không?
Thiếu nữ tuyệt thế ngoái nhìn lại cười một tiếng, nụ cười của nàng làm chúng sinh điên đảo, một đôi mắt tựa như thần tinh, ngay cả những đóa hoa xinh đẹp bên người cũng bị vẻ mặt khuynh thế của nàng đè ép, giống như nàng chính là thứ đẹp nhất trong thiên địa.
Coong!
Tiếng đàn từ từ, rì rầm như nước, tay hắn gảy dây đàn, tiếng đàn như nước khuếch tán ra, tựa như cửu thiên tiên âm làm cho người ta mê say, giờ khắc này ngừng lại.
- Vạn cổ như mộng, hồng nhan khô cốt, ngươi vừa mới bắt đầu tu luyện, nếu chấp nhất vẻ mặt của mình, tương lai ngươi làm sao thành đạo?
Hắn điềm đạm nói, dây đàn trong tay lần nữa khuấy động, chỉ là một tia cô tịch tiêu điều mơ hồ tràn ra, giống như trong lòng có chuyện buồn nói không nên lời.
- Tiên sinh thật đáng ghét, ngay cả lời khen Khinh Mi cùng keo kiệt.
Thiếu nữ tuyệt thế thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ với hắn, chỉ là sau một khắc, nàng liền khoanh chân trên hư không, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Bởi vì, hắn là toàn bộ của nàng, nàng nhất định phải nghe lời hắn nói, bởi vì trong mắt thiếu nữ, người này là tín ngưỡng của cả đời nàng.
Hắn từng nói qua, hắn muốn nàng trở thành vạn cổ chí cường, cho nên nàng vẫn luôn nhớ kỹ, cho nên nàng vẫn luôn cố gắng, chưa từng có nửa phần lười biếng.
Trong Bạch Đế thành tuyết bay đầy trời kia, nàng vĩnh viễn cũng không quên được thân ảnh như trời đất của hắn, vì nàng ngăn cản tuyết bay đầy trời kia, càng trở thành ký duy nhất trong cuộc đời nàng.
Ầm ầm.
Múa kiếm trường thiên ở trong bầu trời tinh không mênh mông, cầm long (bắt rồng) hàng ma trong sóng biển mênh mông, hắn mang theo thiếu nữ du lịch hỗn độn, thiếu nữ cũng chưa bao giờ cô phụ kỳ vọng của hắn, đang nhanh chóng trưởng thành.
Mười vạn năm, đây là mười vạn năm hạnh phúc nhất của thiếu nữ.
Như sư như phụ, không phải thân nhân mà hơn thân nhân.
Hỗn độn đại giáo, tuyên cổ đạo thống, không biết bao nhiêu thiên kiêu chí cường bái lạy dưới chân nàng, còn có yêu nghiệt chí cường nguyện ý vì nàng buông tha vị trí vạn cổ chí cường, chỉ vì muốn được ngoái nhìn cười một tiếng.
Đáng tiếc, trong mắt thiếu nữ chỉ có hắn, không thể dung nạp được bất kỳ kẻ nào.
Chỉ là, niềm vui ngắn ngủi, chia tay cũng là định mệnh của số phận, bởi vì hắn rốt cuộc cũng muốn rời đi, bởi vì hắn cũng không thuộc về thời không này.
Trên đỉnh bầu trời, phía trên vạn vật.
Hắn tiêu điều mà đứng, mặc cho thiên địa thổi tới cuồng phong vẫn nguy nga không động, tóc của hắn tung bay ở trong cuồng phong, một thân y bào cũng tùy tiện rung động.
Ào ào à!
Năm tháng lao nhanh, sóng biển cuồn cuộn, tuế nguyệt trường hà trong truyền thuyết chảy tới, lực lượng thời gian đầy trời đầy đất đang gào thét ra.
- Không... Ta không muốn người đi.
Lê hoa đái vũ, tê tâm liệt phế, thiếu nữ gắt gao kéo khuỷu tay của hắn, chưa từng buông tay, bởi vì hắn chính là toàn bộ sinh mệnh của nàng, nếu như không có hắn, sinh mệnh của nàng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
- Phá vỡ vạn cổ hôm nay, đảo ngược sông dài năm tháng, ta cũng không phải là người thời không này.
- Ngươi ta cuối cùng cũng sẽ chia tay, tại sao phải miễn cưỡng?
Hắn tiêu điều nói nhỏ, thanh âm lộ ra rất bình tĩnh, giống như hắn đi qua quá nhiều đường, vạn sự vạn vật đều không gây lên sóng gió trong lòng hắn, chia tay cũng là như thế.
- Không, mặc kệ người đi đâu, ta nhất định phải đi theo.
Thiếu nữ nghẹn ngào khóc, trên mặt treo đầy nước mắt, nàng đã trưởng thành, vẻ mặt điên đảo chúng sinh có thể làm cho không biết bao nhiêu chí cường yêu nghiệt quỳ xuống dưới chân, nhưng hắn chưa bao giờ bởi vì vẻ mặt của nàng mà có chút động dung.
- Cực Tình với người khác, vong tình tại trời, đợi ngươi thành đạo, tương lai chúng ta chung quy sẽ có ngày gặp mặt.
- Hắn mỉm cười lên tiếng, khẽ vuốt tóc tóc thiếu nữ, giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó bỗng nhiên xoay người bước từng bước đi về phía tuế nguyệt trường hà.
- Ta không muốn người rời đi.
Thiếu nữ gắt gao kéo khuỷu tay hắn, nhưng một cỗ lực lượng đẩy nàng ra ngoài, thân ảnh của hắn dần dần xa, đã tiến vào trong dòng sông của năm tháng.
Ô, ô!
Thiếu nữ cất tiếng khóc đầy bi thương, nước mắt không ngừng lăn xuống, nàng vươn tay muốn chộp về phía ‘hắn’ nhưng tất cả đều đã không còn.
- Duyên khởi duyên tụ, duyên tụ duyên tán, ngươi và ta vì duyên mà tụ, cũng vì duyên mà tan.
Trời đất mênh mông, âm thanh cổ xưa, 'hắn' cuối cùng cũng bước vào trong sông dài năm tháng, biến mất trong sóng biển năm tháng chảy xiết.
- Diệp Hiên, Diệp Khinh Mi ta hôm nay thề với Hỗn Độn, tương lai nếu ta thành đạo, lúc chàng và ta gặp lại, tất sẽ gả cho chàng làm vợ.
Thiếu nữ tê tâm liệt phế khóc lóc, càng phát ra lời hứa hẹn cả đời.
Trong những ngày tới, nụ cười vui vẻ trên mặt thiếu nữ trước đó đã biến mất, nàng điên cuồng tu luyện, càng quét ngang đại địch đương thời, từng bước từng bước tiến lên Vạn Cổ chí cường.
Cực tình tại người, vong tình tại thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận