Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 124 - Muốn hắn chết không có chỗ chôn



Chương 124 - Muốn hắn chết không có chỗ chôn




Tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều kính úy nhìn về phía Diệp Hiên, đám người Thiên Vũ càng thần tình phức tạp, không dám mắt đối mắt cùng Diệp Hiên, càng lặng yên không tiếng động trở lại khu nghỉ ngơi của mình, chỉ là khóe mắt liếc qua nhìn về phía Diệp Hiên cũng xẹt qua sự kiêng kỵ nồng đậm.
Hiển nhiên, Diệp Hiên có thể tiếp một kiếm của Lý Hoán Thiên đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của mọi người đối với hắn.
Thiên Vũ cũng không có ý muốn bắt Diệp Hiên nữa, đối với chuyện đám người Minh Dạ chết ở trong tay Diệp Hiên càng không nói thêm chữ nào.
Làm một người cường đại đến mức ngưỡng vọng, là quy tắc gì cũng đều vô dụng, Thiên Vũ cũng hiểu rõ đạo lý này, đương nhiên sẽ không cầm lấy tính mệnh mình đem ra làm trò đùa.
Chẳng may chọc cho Diệp Hiên đại khai sát giới, hắn chẳng phải là sẽ uổng mạng như Minh Dạ vậy?
Mà cái việc ngu xuẩn này, Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không làm.
Cuộc họp Vũ An Ti hằng năm, hạ màn trong đầu voi đuôi chuột, chỉ là danh tiếng của Diệp Hiên trong nháy mắt đã truyền khắp thượng tầng kinh đô.
Cha con Diệp gia rời khỏi, sự hối hận trong mắt càng thêm nồng đậm, nếu như trước đây không có đuổi mẹ Diệp Hiên con ra khỏi nhà, thì hôm nay Diệp gia lại sẽ huy hoàng như thế nào?
Chỉ là, thế gian này không có thuốc hối hận, cha con Diệp gia cũng chỉ có thể hối hận mà rời khỏi hội trường, chỉ là trước khi đi lại phân phó một người hầu mang một tờ giấy đưa cho Diệp Hiên.
...
Xe cộ xa hoa chậm rãi chạy trên đường, phương hướng chính là biệt thự Nam Cung gia.
Trong xe.
Lý Hoán Thiên nhắm mắt dưỡng thần, Nam Cung Thiên không được hiểu được, cuối cùng nhịn không được mà hỏi nghi vấn ở trong lòng, mở miệng nói:
- Hoán Thiên tiền bối, vì sao vừa rồi ngài không giết hắn?
Phốc!
Chợt!
Khi Nam Cung Thiên vừa mới nói xong, một ngụm máu tươi bỗng nhiên phun ra từ trong miệng Lý Hoán Thiên, trực tiếp nhuộm đỏ cửa sổ xe như máu, sắc mặt đỏ thắm lúc đầu trong nháy mắt đã trắng bệch, cơ thể thẳng tắp càng đang khẽ run.
- Chuyện này... Chuyện này... ?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nam Cung Thiên không thể tự nói, cả người giống như ngốc ra vậy.
- Kiếm khí thật mạnh, một tiểu bối thâm tàng bất lộ, anh danh một đời của lão phu suýt chút nữa đã hủy ở trong tay tên tiểu bối này!
Lý Hoán Thiên từ từ mở hai mắt ra, trực tiếp lau máu trên miệng, âm lệ trong mắt nồng đậm đến tận cùng.
- Tiền... Tiền bối... Lẽ nào ngài cũng không phải đối thủ của hắn?
Nam Cung Thiên phục hồi tinh thần lại, âm thanh càng cực kỳ run rẩy.
- Nếu như ta không có đoán sai, tu vi của người này tất nhiên là tiên thiên tầng sáu, nếu không thì một kích vừa rồi kia, ta tuyệt đối sẽ không bị thương.
Lý Hoán Thiên nắm chặt hai tay, trong mắt xẹt qua một tia kinh sợ.
- Cái kia... chẳng phải là Nam Cung gia chúng ta đây là muốn...?
Nghe thấy lời Lý Hoán Thiên nói, trong mắt Nam Cung Thiên tất cả đều là tuyệt vọng, ngay cả Lý Hoán Thiên đều không phải đối thủ của Diệp Hiên, vậy không phải Nam Cung gia hắn sớm muộn cũng bị Diệp Hiên tru diệt cả nhà?
- Ngươi yên tâm, tuy tu vi hắn cao hơn so với ta, nhưng tuổi thọ của ta đã đi tới phần cuối, nếu tự đốt tinh huyết của mình, cùng hắn tiến hành chiến trận cuối cùng, đừng nói hắn là Tiên Thiên tầng sáu, ngay cả là Tiên Thiên tầng bảy cũng phải chết kiếm của ta.
Lý Hoán Thiên âm trầm lên tiếng.
- Nhưng tiền bối, nếu như ngài làm như thế, chẳng phải là ngài cũng muốn...?
Trong mắt Nam Cung Thiên xẹt qua một tia vui mừng, nhưng vẫn giả tạo quan tâm tới Lý Hoán Thiên.
- Ta tối đa còn có một năm để sống, ta đã sống quá lâu, ở lúc đại nạn buông xuống lại không thể đem anh danh đời này của ta bị hủy trong tay bởi một tiểu bối được.
Lý Hoán Thiên lạnh lùng nói.
Nếu như nói ban đầu Lý Hoán Thiên chỉ là vì lời hứa ngày xưa mới ra tay với Diệp Hiên, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, nếu như hắn không giết chết Diệp Hiên, chỉ là chuyện hôm nay truyền ra, thanh danh của hắn cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cũng là bởi vì nguyên nhân này, trước khi đi Lý Hoán Thiên mới ước chiến Diệp Hiên ba ngày sau ở Đỉnh Tử Cấm Thành quyết một trận tử chiến, cũng là vì suy nghĩ cho thanh danh của mình.
Hư danh hại người, dù Lý Hoán Thiên cũng không thể có ngoại lệ.
Đời này của hắn chỉ bị thua hai lần, nhưng đó cũng là hạng người quái dị nhất, nhưng trăm năm sau, khi hắn xuất hiện ở thế gian, nếu như thua ở trong tay một tiểu bối, dù có chết, hắn cũng chết không nhắm mắt.
Thiêu đốt tinh huyết, trận chiến cuối cùng, làm cho uy danh Tuyệt Kiếm Tiên lưu truyền trọn đời, mặc dù chết thì sau đó Lý Hoán Thiên cũng có thể mỉm cười nơi chín suối, mà đây chính là cách nghĩ chân thật nhất trong nội tâm hắn.
Chỉ là, sự thực thật đơn giản như Lý Hoán Thiên nghĩ sao?
- Chuyện hôm nay không thể truyền ra ngoài, thay ta tìm một nơi thanh tĩnh nhất, ta muốn trai giới tắm rửa ba ngày, trong vòng ba ngày cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không được tới quấy rầy ta.
Lý Hoán Thiên nói xong, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
- Được, Hoán Thiên tiền bối.
Nam Cung Thiên cung kính trả lời, chỉ mắt lại xẹt qua một luồng thâm thúy.
...
Nam Cung gia!
Nhìn Lý Hoán Thiên bước vào nơi bế quan, Nam Cung Thiên móc điện thoại ra, nhanh chóng gọi đi.
- Antal, tôi cần trợ giúp của ông, ba ngày sau, nếu như Diệp Hiên không chết, ông có thể trực tiếp phát động tập kích, Nam Cung gia tôi cũng sắp rời khỏi Hạ quốc, triệt để hợp tác cùng tổ chức các người.
- Há, Quỷ Satan, ngài thật sự quá điên cuồng, nhưng tôi vô cùng yêu mến sự điên cuồng của ngài, tôi đại biểu tổ chức hoan nghênh Nam Cung gia đến.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng của một người đàn ông ngoại quốc, nếu như Diệp Hiên nghe được cái âm thanh này, nhất định có thể nhớ tới, đây không phải giọng của kẻ khủng bố muốn đánh nổ hư máy bay kia sao?
Điện thoại tắt đi.
Sự điên cuồng trong mắt Nam Cung Thiên càng nồng nặc, hôm nay nhìn thấy Lý Hoán Thiên bị thương, cũng để cho hắn trở nên bất an, càng là đưa hai tay chuẩn bị.
Ba ngày sau, nếu Lý Hoán Thiên không giết được Diệp Hiên, thì vũ khí trong tay Antal, tất nhiên cũng có thể để cho Diệp Hiên chết không có chỗ chôn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận