Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2374: Người trong truyền thuyết? (2)

Chương 2374: Người trong truyền thuyết? (2)
Thậm chí diệt thế ma bàn mài diệt Diệp Hiên cùng một đôi hỗn độn chi nhãn phía trên đỉnh đầu hắn giờ phút này đều ngưng trệ bất động.
- Xuất hiện chưa?
- Thật sự muốn xuất hiện sao?
Mấy vị nhân vật cấm kỵ hoảng sợ nhìn chăm chú, bọn họ đều đang chờ đợi cái gì đó, nhưng sợ hãi trong nội tâm cũng càng thêm nặng nề.
Ầm ầm!
Chợt, một cỗ hắc ám vô biên cắn nuốt toàn bộ Hỗn Độn vũ trụ, một đạo hư ảnh hắc ám vô biên đang đi ra từ trong thần hồn của Diệp Hiên.
Thiên địa ngưng trệ, hỗn độn đang tĩnh lặng.
Thậm chí tư duy của vạn linh cũng bắt đầu ngưng đọng, bất cứ thứ gì trên thế gian đều đứng yên, chỉ có một bóng dáng màu đen thản nhiên ở độc lập tinh không.
- Luân Hồi vạn cổ hôm nay, đặt chân vào vạn thế vũ trụ, thân ta đã chết, hồn ta đã diệt, ta là ai, ai lại là ta?
Chư thiên khẽ ngâm, hỗn độn yên lặng, bóng dáng hắc ám ngưng đọng nhìn vũ trụ vô tận, âm thanh của hắn tràn ngập bi thương, sau đó một lần nữa hóa thành một chút hắc mang trở lại giữa thần hồn Diệp Hiên.
- Người trong truyền thuyết xuất hiện?
- Hắn thật sự tồn tại?
- Chẳng lẽ truyền thuyết vạn cổ tới nay là thật?
- Không đúng, không có khả năng, Vạn Cổ vũ trụ làm sao có thể tồn tại loại người này?
- Giả, đây đều là giả.
Mấy vị nhân vật cấm kỵ kinh hãi rống to, không ai biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ là cảm xúc sợ hãi không cách nào hình dung sinh sôi nảy nở trên người bọn họ, giống như nhìn thấy thứ khủng bố gì đó vạn cổ chưa từng có.
...
Ầm ầm.
Chư thien chấn động, hỗn độn sụp đổ.
Diệt Thế Ma Bàn đang ầm ầm nghiền nát, Hỗn Độn Chi Nhãn nghiền nát không thấy, hắc ám tinh không đều đang vỡ vụn mà đi, cái gọi là Hỗn Độn Thiên Phạt cũng tan thành mây khói.
- Ngươi là ai... Đó là ai vậy?
Tuy rằng Hỗn Độn Thiên Phạt tiêu tán không thấy, nhưng Diệp Hiên sớm đã huyết nhục tiêu tán, thậm chí thần hồn đều sắp dập tắt.
Thế nhưng hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được hết thảy vừa rồi nhìn thấy, bóng dáng hắc ám này đi ra từ trong thần hồn của hắn, càng là làm cho hắn run rẩy rống to.
Bởi vì Diệp Hiên tuyệt đối không muốn làm chuyển thế thân của bất cứ người nào, hắn chỉ tin tưởng mình, càng phải vô địch đương thời.
Đáng tiếc, vô luận Diệp Hiên suy yếu rống to như thế nào, bóng dáng hắc ám này không xuất hiện nữa, giống như vừa rồi xảy ra hết thảy chỉ là một hồi mộng mà thôi.
Ong!
Bạch cốt của Diệp Hiên đang từng tấc từng tấc yên diệt, thần hồn suy yếu bắt đầu tiêu tán, ý thức của hắn càng lâm vào trong bóng tối, hiển nhiên sẽ hình thần câu diệt mà chết.
Tuy rằng hư ảnh màu đen xuất hiện, làm cho Hỗn Độn Thiên Phạt lui đi, thế nhưng Diệp Hiên gặp phải tử kiếp cũng không phải là giả.
Giờ phút này hắn đã dầu hết đèn cạn, chân chính bước vào trong tử vong, chỉ có Kiếp Mệnh thuật mới có thể vì hắn tranh thủ một đường sinh cơ.
- Đại mộng vạn cổ.
Tại thời điểm Diệp Hiên sắp bước vào tử vong, chư thiên hư không truyền đến tiếng gầm to không cam lòng của hắn, hắn cũng không có thi triển Kiếp Mệnh thuật, mà lựa chọn Dại Mộng Vạn Cổ hung hiểm nhất.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Diệp Hiên ầm ầm hóa thành tro bụi, triệt để biến mất ở giữa vũ trụ tinh không, giống như thế gian này căn bản không có tồn tại của hắn.
- Đế chủ?
- Tiên sinh?
Khi Diệp Hiên hóa thành tro bụi tiêu tán ở giữa tinh không, toàn bộ người Táng Thiên Cung bi thống muốn chết, đám người Hoàng bàn tử càng là bật khóc gào thét.
Thật không may.
Diệp Hiên đã tiêu tán mà đi, ngay cả một thi thể cũng không có lưu lại, chân chính biến mất ở giữa tinh không, vẫn không có vượt qua hỗn độn thiên phạt trừng phạt.

Thương hải tang điền, năm tháng thay đổi, nhật nguyệt luân phiên, tuyển cổ luân chuyển.
Thời gian là vô tình nhất, dựa theo định luật vốn có mà ong ong chuyển động.
Mặc cho ngươi tuyệt đại thiên kiêu, nhậm ngươi cái thế tranh hùng, dưới thời gian trôi qua, chung quy cũng phải bị nhấn chìm trong lịch sử cuồn cuộn.
Tinh thần dời vị trí, sông núi hóa biển, thương hải tang điền, năm tháng luân phiên.
Cho dù đại dương mênh mông đều có thể hóa thành lục địa, nhật nguyệt thần tinh cũng phải dời hình hoán vị, dưới thời gian thúc đẩy, vạn sự vạn vật đều sẽ không còn sót lại chút gì.
...
Đây là một ngọn núi, một ngọn núi bằng phẳng.
Non xanh nước biếc, cỏ cây phồn thịnh, cổ tùng cao trọc trời mọc lên, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cỏ cây, làm cho người ta hô hấp thôi đã có cảm giác sảng khoái.
- Cẩu Oa, có linh thảo.
Chỉ thấy hai thiếu niên nam nữ chui ra từ trong bụi cây, thiếu nữ chỉ vào một gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Thật sự là linh thảo?
Thiếu niên cũng kinh hô, hai người vội vàng tiến lên kiểm tra.
Đôi thiếu niên nam nữ này ăn mặc mộc mạc, rõ ràng là thôn dân dưới chân núi, giờ phút này phát hiện linh thảo, hoan hô nhảy nhót không thôi, càng cẩn thận từng li từng tí hái.
Ồ lên!
Chợt, một cánh tay đột nhiên chui ra từ trong bùn đất, điều này nhất thời làm cho hai thiếu niên nam nữ kinh hãi không thôi, trong miệng càng truyền đến tiếng thét chói tai.
- A, Cẩu Oa, trong đất có người!
Nữ hài sợ hãi hét to.
- Ngươi là yêu ma quỷ quái gì, Cẩu Oa ta không sợ ngươi.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, trong tay cầm một thanh tiểu đao, ngoài miệng tuy rằng nói không sợ, nhưng hai chân run rẩy đã bán đứng nội tâm của hắn.
Ồ Xoạt!
Bùn đất trên mặt đất đang xốp lại, cánh tay còn lại cũng vươn ra, theo hai cánh tay chậm rãi dùng sức chống đỡ mặt đất, một người với cả người dính đầy bùn đất chui ra.
- Ngươi... Ngươi là ma?
Thiếu niên sợ hãi hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận