Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1984: Trốn sao?

Chương 1984: Trốn sao?
- Đó là đương nhiên, năm đó lục tông chúng ta hợp nhất, chính là vị Diệp giáo chủ này sáng lập ra. Ngươi chỉ vừa mới gia nhập Thiên Đình ngàn năm, sao có thể nhận ra sự khủng bố của vị Diệp giáo chủ này.
- Suỵt, đều nhỏ giọng một chút. Mấy năm nay mấy Bất Hủ tranh quyền đoạt lợi, chỉ sợ hôm nay giáo chủ của chúng ta sẽ quét sạch nội hoạn. Chúng ta thân là đệ tử, yên lặng quan sát diễn biến thì tốt rồi, đừng nghị luận lung tung.
Các loại âm thanh nghị luận không ngừng truyền đến. Tuy thanh âm của những người này rất nhỏ, nhưng hội tụ cùng một chỗ liền ồn ào, càng làm cho sắc mặt mấy đại Bất Hủ âm tình bất định, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập vẻ khủng hoảng cùng do dự.
Hiện tại bọn họ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cùng Diệp Hiên liều chết đánh một trận, nắm chắc Thiên Đình trong tay, hoặc lựa chọn thần phục Diệp Hiên, từ nay về sau chân chính nghe theo hiệu lệnh của Diệp Hiên mà làm việc.
Hiển nhiên, sáu đại Bất Hủ đều muốn lựa chọn con đường đầu tiên. Chỉ là bọn họ căn bản không quyết định được. Chỉ vì Diệp Hiên thật sự quá khủng bố. Thái Dương tông chủ mà nói giết thì giết, ngay cả lực phản kháng cũng không có. Bọn họ sợ sẽ đi theo con đường của Thái Dương tông chủ.
Hơn nữa, ngoại trừ Tứ Ma, hai đại tông chủ sớm đã bị thủ đoạn của Diệp Hiên dọa choáng váng, giờ phút này căn bản không dám có bất kỳ lòng phản loạn nào, chứ đừng nói liên hợp tứ ma ra tay với Diệp Hiên.
- Diệp giáo chủ, chúng ta cần gì phải nội chiến, chẳng lẽ quên ước định lúc trước sao?
Bạch Cốt đạo nhân vừa lui vừa nói, đang tìm phương hướng chạy trốn, bởi vì hắn cảm giác được tam ma khác cũng không muốn trở mặt cùng Diệp Hiên.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều, nếu ngươi tên là Bạch Cốt đạo nhân, vậy hôm nay hóa thành một cỗ bạch cốt đi, chẳng phải hợp với tên của mình?
Ầm ầm.
Năm ngón tay Diệp Hiên nâng lên, giống như nâng lên bầu trời vũ trụ, khí tức kinh khủng nổ tung thiên địa nở rộ, điều này làm cho đáy lòng Bạch Cốt Đạo cảm thấy sợ hãi, trực tiếp đánh ra một đạo đại thuật tới Diệp Hiên, sau đó hóa thành một đạo hồng quang muốn thoát khỏi nơi này.
- Ngươi trốn được sao?
Ầm ầm.
Diệp Hiên tiện tay xóa tan đại thuật Bạch Cốt đạo nhân đánh ra, năm ngón tay ầm ầm thoát ra, phương thiên địa này đều âm trầm, một chưởng lớn hiện lên đỉnh đầu Bạch Cốt đạo nhân, sau đó rơi xuống.
Phanh.
Một kích tinh không, vạn pháp tan vỡ, đây là pháp cùng đạo của Diệp Hiên, càng tràn ngập lực lượng khủng bố của hắn, Bạch Cốt đạo nhân tuy mở ra Thiên Môn thứ nhất, nhưng đối mặt với một kích này của Diệp Hiên chỉ có thể bị động ngăn cản, nhưng vẫn bị đạo tinh không cự chưởng này đánh bay trở về.
Răng rắc!
- A!
Một bàn tay trong suốt như ngọc bóp chặt cổ họng Bạch Cốt đạo nhân, càng nương theo tiếng thét chói tai hoảng sợ của hắn, bàn tay này trầm trọng như vạn cổ thương khung, vô luận Bạch Cốt đạo nhân giãy dụa như thế nào, thậm chí bộc phát ra tu vi cả người đều không cách nào thoát khỏi sự khống chế của bàn tay này.
Ầm ầm!
Một tay Diệp Hiên nắm chặt, giơ bạch cốt đạo nhân lên giữa không trung, đôi mắt vô tình vô dục, có ngươi đầy vẻ lạnh nhạt, nhìn không ra có nửa điểm gợn sóng.
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm.
Diệp Hiên giết người, tru chính là tâm, diệt chính là hồn.
Sát phạt chưa bao giờ là thủ đoạn của Diệp Hiên, Diệp Hiên tự nhận mình cũng không phải một người ham giết người, chỉ là hắn không thể không thừa nhận, rất nhiều lúc sát phạt là phương thức giải quyết tốt nhất, cũng có thể chấn nhiếp rất nhiều người.
- Cứu ta, cứu ta.
Sát khí tràn đầy thiên địa, vạn pháp tịch diệt, dưới sát khí khủng bố của Diệp Hiên bao phủ, Bạch Cốt đạo nhân chân chính cảm nhận được tử vong hàng lâm, hắn đang cất tiếng cầu cứu tam ma, bởi vì giờ phút này cũng chỉ có tam ma mới có thể cứu tính mạng hắn.
- Diệp giáo chủ, hạ thủ lưu tình.
Tam ma trong nháy mắt lao tới, tất cả đều cầu tình Diệp Hiên, chỉ là sắc mặt ba người có chút tái nhợt, trong mắt càng có vẻ kinh hãi hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên mang theo một tia sợ hãi.
- Người phản bội ta đều phải chết, không có bất kỳ ngoại lệ nào, trừ phi các ngươi muốn đi theo vết xe đổ của hắn.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, con ngươi lục dục vô tình âm lệ mà khủng bố nhìn chằm chằm tam ma, cho nội tâm Tam Ma run lên, liếc nhau một cái, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cứu hay không?
Một vấn đề nan giải cực lớn đặt ở trước mặt tam ma.
Cứu, đối địch với Diệp Hiên, khó tránh khỏi một hồi sinh tử đại chiến. Không cứu, chẳng khác nào cúi đầu thần phục Diệp Hiên, chỉ sợ từ nay về sau sẽ bị nô dịch, không còn tự do.
Nếu như có thể lựa chọn, Tam Ma tự nhiên muốn chọn cái đầu tiên, tứ đại Bất Hủ cùng Diệp Hiên đánh một trận, chân chính trở mặt, sau đó chiếm Thiên Đình làm của riêng.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể ngẫm lại, bởi vì tam ma biết không có khả năng, bởi vì chiến lực của Diệp Hiên thật sự quá khủng bố, bọn họ không thể giết chết.
Cho dù tứ đại Bất Hủ có thể đánh lui Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên đến Hợp Đạo cảnh đã khủng bố như vậy. Nếu có một ngày Diệp Hiên bước vào Bất Hủ, vậy bốn người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên, tam ma cũng không muốn đánh một trận cùng Diệp Hiên, còn việc cứu Bạch Cốt, không phải bọn họ cùng Bạch Cốt có tình cảm thâm hậu cỡ nào, mà là Tam Ma hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh.
Thật ra, tam ma cũng thầm hận. Nếu tam đại tông chủ vừa rồi liên thủ với bọn họ, ý chí kiên định chân chính đứng chung một chỗ, dựa vào bảy đại Bất Hủ, muốn giết Diệp Hiên cũng không khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận