Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1315 - Phá kén hóa bướm



Chương 1315 - Phá kén hóa bướm




Trên đường phố phồn hoa, Lý U Vân quỳ gối dập đầu, trước người hắn bày một cái chén rách, khi thì có dân chúng thương hại hắn ném cho hắn một đồng tiền, điều này cũng làm cho hắn liên tục dập đầu tạ ân.
Ba năm ăn xin, nhân gian ấm lạnh, Lý U Vân đã chết lặng, cho dù trời sập đất sụt lún cũng không thể làm cho hắn có bất kỳ gợn sóng nào.
Cười nhạo cũng tốt, nhục mạ cũng được, thậm chí đối với hắn độc đả khi nhục, ba năm này hắn đã trải qua quá nhiều.
- Tiêm Tiêm, đây chính là lý đại học tử một thời, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng trước người Lý U Vân, rèm trúc chậm rãi vén lên, chỉ thấy Lâm Phi Vân mặc long bào đang cười lạnh liên tục, mà Lý Tiêm Tiêm đã thê tử cao quý của người ta, giờ phút này trong ngực còn có một đứa bé.
- Tướng công, đã qua rồi, người này không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, chúng ta đi thôi.
Lý Tiêm Tiêm vẫn chưa liếc mắt nhìn Lý U Vân một cái, nàng không ngừng dỗ dành đứa nhỏ trong ngực, nhẹ nhàng nói với Lâm Phi Vân.
- Nào, đây là bạc bổn công tử thưởng cho ngươi, hẳn là đủ để cho ngươi ăn no một bữa rồi, ha ha.
Lâm Phi Vân tiện tay ném ra một cồng bạc, trong miệng truyền đến tiếng cười điên cuồng, rèm trúc của xe ngựa chậm rãi buông xuống.
Tại thời điểm này.
Lý U Vân kinh ngạc nhặt bạc lên, còn không đợi hắn thu vào trong ngực, chỉ thấy vài tên lưu manh vô lại nhanh chóng vây quanh, một cước liền đá Lý U Vân ngã xuống đất, đoạt đi bạc trong tay hắn.
- Ngươi là một tên ăn mày thối, bạc của Lâm công tử ngươi cũng xứng đáng.
- Đi thôi, chúng ta đi uống rượu.
Vài tên lưu manh vô lại cất tiếng cười to rời khỏi người Lý U Vân.
Lý U Vân giống như đã thành thói quen, hắn cũng không có bất kỳ phát tức giận gì, mà là bò lê ở trên mặt đất, cho đến khi biến mất ở giữa đường phố phồn hoa.
- Nhân gian đau khổ, tâm như đóng băng, hắn hẳn là không sai biệt lắm.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói nhỏ.
Một ngôi đền rách nát.
Lý U Vân ngồi xếp bằng bên cạnh thần tượng sụp đổ, từng luồng khí tức hồng trần vờn quanh hắn, một cỗ ba động tối nghĩa không rõ đang tràn ngập ra.
- Nhân gian muôn màu, vạn vật u mê, hồng trần cuồn cuộn, vạn pháp quy nhất.
Lý U Vân bất ngờ mở mắt, đôi mắt của hắn như sấm như điện, từng đạo lôi xà màu đỏ ầm ầm rung động ở xung quanh hắn, từng luồng hồng trần khí che lấp hắn, lại biến thành một cái kén thật lớn.
- Tốt.
Ông.
Trong hư vô, khi Diệp Hiên nhìn thấy biến hóa của Lý U Vân lúc này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn thật lớn.
- Vạn trượng Hồng Trần Pháp tầng thứ nhất hắn đã tu thành, chỉ đợi lúc phá kén hóa bướm hắn sẽ lấy lại tân sinh, trong cơ thể có thể sinh ra một tia lực nhân quả.
Diệp Hiên hưng phấn thì thầm.
- Lý U Vân này quả nhiên không làm tiên sinh thất vọng.
Hoàng bàn tử cũng tươi cười nói.
Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử tĩnh tâm chờ Lý U Vân lấy lại cuộc sống mới, ước chừng bảy ngày bảy đêm trôi qua, chỉ thấy cái kén khổng lồ bắt đầu nứt ra, một cỗ ba động thần bí khuếch tán ra.
Ầm.
Tiếng nổ vang lên, phá kén hóa điệp, chỉ thấy một bóng dáng thon dài hiện ra, từng luồng khí tức hồng trần tràn ngập ở quanh bóng dáng này, ngay cả hư không xung quanh cũng mơ hồ bắt đầu vặn vẹo.
- Ta đã thành công. Ta thực sự thành công.
Lý U Vân mờ mịt vươn hai tay ra, chỉ thấy hai tay hắn trắng như ngọc, mà mụn mủ trên thân thể cũng đã không còn, bóng loáng như gương, từng luồng Hồng Trần Lực lăn lộn trên người hắn, ước chừng nửa ngày không để lý U Vân lấy lại tinh thần.
Trong hư vô.
Diệp Hiên nhíu chặt mày, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lý U Vân, vẻ âm trầm từ trong hai mắt hắn hiện lên.
- Làm sao có thể, vì sao trong cơ thể hắn không có lực nhân quả.
Diệp Hiên tức giận gầm nhẹ.
- Không đúng, nhất định là xuất hiện ấn đề ở đâu.
Diệp Hiên nhanh chóng bấm tính năm ngón tay, thời gian thần thông đang thi triển ra, cảnh vật trước mắt hắn không ngừng lui về ba năm trước, sau đó lại thôi diễn đến tương lai.
- Thì ra là như vậy.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên bất ngờ tỉnh lại, đôi mắt xẹt qua một tia minh ngộ.
- Tiên sinh, ngài đã phát hiện ra điều gì sao.
Hoàng bàn tử ngỡ ngàng nói.
- Cái gọi là nhân quả lực, tự nhiên có nhân mới có quả, vậy ba năm trước Lâm Phi Vân vu oan hãm hại hắn, lúc này mới khiến hắn chịu ba năm thống khổ tra tấn không thể tưởng tượng nổi, đây chính là nguyên nhân hai người gieo trồng. Giờ phút này Lý U Vân tu thành Vạn Trượng Hồng Trần Pháp tầng thứ nhất, hắn nhất định sẽ đi tìm Lâm Phi Vân báo thù, mà đây chính là kết quả. Xem ra ta còn phải chờ một chút.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói nhỏ, chỉ là lông mày hắn lại nhíu chặt vào nhau, cả người lâm vào trầm tư, giống như nghĩ tới cái gì đó.
Trong ngôi đền bị phá vỡ.
Lý U Vân từ từ tỉnh lại, hận ý ẩn giấu ba năm một trận bộc phát.
- Lâm Phi Vân, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.
Ông.
Lý U Vân bước ra một bước, trong nháy mắt biến mất ở trong phá miếu, khi hắn tu thành Vạn Trượng Hồng Trần Pháp tầng thứ nhất, một thân tu vi có thể so với Thái Ất Kim Tiên, thân thể sớm đã siêu thoát khỏi phàm nhân ngày xưa, từ nơi này cũng có thể nhìn ra Vạn Trượng Hồng Trần Pháp cường đại cỡ nào.
- Đi thôi, chúng ta cũng đuổi theo xem một chút.
Diệp Hiên từ trong suy nghĩ tỉnh lại, hai người cũng từ trong phá miếu biến mất, đuổi theo Lý U Vân mà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận