Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1095 - Nữ Oa Bộc Phát Sát Cơ



Chương 1095 - Nữ Oa Bộc Phát Sát Cơ




- Thua, chúng ta thua tâm phục khẩu phục.
Giọng nói của Đông Hoàng Thái Nhất cực kỳ chua xót, ngay cả hôm nay Nữ Oa ra tay giết chết Diệp Hiên, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất hắn cũng là một người cực kỳ kiêu ngạo, hắn rốt cục biết mình và Đế Tuấn vì sao lại thua Diệp Hiên.
Không phải tu vi, cũng không phải thiên địa tuyệt trận, mà là đạo tâm của bọn họ.
- Diệp Hiên, xin nhân cái bái lạy này của ta, trong thiên địa này chỉ có ngươi mới xứng với tên Thiên Đế, từ nay về sau ta và Đế Tuấn không còn xứng với danh hào thiên đế.
Đông Hoàng Thái Nhất khom người bái lạy Diệp Hiên một cái, hắn vứt bỏ quan hệ đối địch, thật lòng chân thành thi lễ với Diệp Hiên, bởi vì hắn thua tâm phục khẩu phục.
- Diệp Thiên Đế, Đế Tuấn ta tuy rằng hận không thể để ngươi đi chết, càng hận không thể ăn thịt ngươi uống máu ngươi, nhưng hôm nay Đế Tuấn ta tâm phục khẩu phục, xin nhận của ta một bái.
Đế Tuấn khom người bái lạy Diệp Hiên, không còn vẻ châm chọc lúc trước, chỉ có vô cùng xấu hổ và hổ thẹn.
Hai đại Yêu Đế đều là nhân vật tuyệt thế, cũng có kiêu ngạo của bản thân, cũng không phải loại tiểu nhân âm hiểm giả dối, hôm nay bọn họ đích xác thua, không chỉ thua người, còn thua đạo tâm trong lòng, cúi bái này là kính ý của bọn họ dành cho Diệp Hiên, càng là tôn trọng đại địch.
- Diệp Thiên Đế, nếu ngươi và huynh đệ ta hai người không phải cừu địch, huynh đệ ta nhất định nguyện ý kết giao bằng hữu như ngươi, càng nguyện ý cùng ngươi nâng chén đối ẩm ngồi luận đạo.
- Đáng tiếc, địch nhân dù sao cũng là địch nhân, hôm nay ngươi thân tử đạo tiêu, tan biến trong thiên địa, cũng là chuyện hai huynh đệ ta hổ thẹn nhất.
- Diệp Thiên Đế, lên đường bình an.
Đế Tuấn cùng Đông Hoàng Thái Nhất đại lễ ba bái, cho dù Diệp Hiên chính là địch nhân của bọn họ, nhưng giờ phút này trong lòng hai người cũng chỉ có kính nể, bởi vì hai người hiểu rõ, nếu đặt bản thân ở vị trí của Diệp Hiên, bọn họ sớm đã cúi đầu với Thánh Nhân, càng sẽ quỳ xuống xin tội.
- Thiên Đế lên đường bình an.
Ầm ầm!
Bất kể thượng cổ vạn yêu cũng tốt, hay là các đại Chuẩn Thánh cũng được, thậm chí vô số yêu tộc, tất cả mọi người khom người bái lạy Diệp Hiên, bởi vì Diệp Hiên đích xác chính là nhân vật cái thế thiên địa, lần bái này cũng là sự tôn trọng của bọn họ dành cho Diệp Hiên.
Một người dẫn dắt Thiên Đình đối kháng yêu tộc tam giới.
Càng là trấn áp hai đại Yêu Đế, cho dù đối mặt với Thánh Nhân cũng không sợ hãi, càng dám động đao với Thánh Nhân, chuyện hôm nay cũng vĩnh viễn ghi nhớ ở trong tam giới, để cho sinh linh vạn vật biết năm đó từng có một người rực rỡ như vậy, mà Diệp Hiên cũng sẽ trở thành một truyền thuyết bất hủ.
Thiên địa dị động, vạn linh gào thét, bọn họ đang cung tiễn Diệp Hiên rời khỏi, bởi vì từ nay về sau thế gian sẽ thiếu đi một nhân vật khoáng cổ tuyệt kim.
Lúc này.
Sắc mặt Nữ Oa âm tình bất định, tâm linh càng rung động đến cực hạn, bởi vì nàng hoảng sợ phát giác một chuyện, Diệp Hiên làm cho tất cả mọi người sinh ra cảm giác tán thành với hắn, càng kính nể hắn từ trong lòng, ngay cả hai đại yêu đế đều tâm phục khẩu phục.
Khủng khiếp, quá đáng sợ.
Nữ Oa hiểu rõ một đạo lý, ngay cả lục đại Thánh Nhân trong thiên địa, vạn linh chúng sinh cũng chưa chắc sẽ tâm phục khẩu phục, nhưng Diệp Hiên hôm nay lại làm được chuyện này.
Mị lực của nhân cách, vĩnh viễn không nói bại, Nữ Nhàn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, vẻ kiêng kỵ cực lớn lóe lên trong đáy mắt, bởi vì nàng hình như nhìn thấy trên người Diệp Hiên nở rộ một loại ánh sáng, loại ánh sáng này cực kỳ đáng sợ, ngay cả nàng thân là Thánh Nhân cũng có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía.
Nếu hôm nay Diệp Hiên không chết, nếu hắn tương lai thành Thánh, tất sẽ phải thanh toán với ta.
Trong lòng Nữ Oa đột nhiên hiện ra ý nghĩ này, trong âm thầm càng giống như có một giọng nói đang nói cho nàng biết, hôm nay, tuyệt đối không thể lưu Diệp Hiên lại, nếu không tương lai nàng nhất định phải chịu đại kiếp nạn không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Hiên phải chết!
Bỗng nhiên, sắc mặt Nữ Oa trở nên lạnh như băng, nội tâm cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nàng tuyệt đối không thể để Diệp Hiên sống sót, bởi vì nếu Diệp Hiên sống sót, ngày sau tất là kiếp nạn của minhg.
Ầm ầm!
Thiên địa lay động, hỗn độn lượn lờ, quanh người Nữ Oa nở rộ thiên địa thánh quang, bàn tay ngọc mảnh khảnh đang nâng lên, hào quang sáng chói chiếu rọi vạn vật sơn hà đang nở rộ, hiển nhiên đang muốn trấn sát Diệp Hiên tại chỗ, ngay cả một tia linh hồn cũng không lưu lại.
- Ta... Phải chết sao?
Nhìn đôi mắt lạnh lùng vô tình của Nữ Oa, Diệp Hiên ngửa mặt lên trời tự hỏi, một chút tự giễu một chút chua xót, càng có không cam lòng cực lớn, Diệp Hiên thật sự không cam lòng chết ở đây, bởi vì hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm.
Chỉ là, hắn không cách nào phản kháng, càng dùng hết lá bài tẩy, ngay cả khi hắn đang ở thời kỳ toàn thịnh dùng hết át chủ bài, nhưng đối mặt với Nữ Oa, hắn cũng không có lực lượng phản kháng, cũng chỉ có một chữ chết mà thôi.
Diệp Hiên chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ giải thoát hiện ra từ trên mặt hắn, tuy hắn không muốn chết, nhưng đã đi tới bước này, hắn đã vô lực hồi thiên.
- Chậm!
Chợt, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói nặng nề truyền đến, nghe thế, Nữ Oa Nga nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía nguồn gốc âm thanh phát ra, mà Diệp Hiên cũng từ từ mở hai mắt, không biết đến lúc này còn có người nào có thể cứu mạng hắn.
- Nữ Oa đạo hữu, ngươi thật sự muốn giết hắn?



Bạn cần đăng nhập để bình luận