Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 520 - Tiểu thánh quốc



Chương 520 - Tiểu thánh quốc




Hắn đắm chìm trong mưa máu đầy trời, hai cánh tay của hắn đang chậm rãi giãn ra, trên khuôn mặt càng có một tia mê say, đôi mắt màu đỏ tươi mà đáng sợ càng thêm đáng sợ khiếp người.
Ầm!
Bỗng nhiên, ánh sáng thiên ma quanh người Diệp Hiên chợt mất đi, cả người cũng vô lực ngã nhào trên đất, mưa máu trăm ngàn dặm cũng theo đó rơi xuống, đám người Triệu Cấu biết rằng mình cũng không phải đang nằm mơ, cảnh tượng vừa mới xảy ra kia chính là thật.
- Hắn... Một mình hắn diệt mấy chục vạn đại quân Khuyển Nhung?
Nhìn Diệp Hiên hôn mê bất tỉnh, Triệu Cấu run sợ, sắc mặt đã trắng bệch tới cực điểm, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Theo như Triệu Cấu biết, coi như tu tiên giả Độ Kiếp kỳ muốn giết chết mấy chục vạn đại quân đều là chuyện không thể, đây là lực lượng của tiên nhân, càng là sự không giống nhau giữa hai tầng thứ sinh mệnh.
- Hắn... Chẳng lẽ hắn chính là tiên nhân?.
Triệu Cấu hoảng sợ tự nói, đôi mắt hơi chuyển động, nhìn Diệp Hiên giống như nhìn một trân bảo hiếm thấy.
- Điện hạ, chúng ta đi nhanh một chút đi, dù cho người này là không phải tiên nhân, bằng vào sự hung tàn của hắn, nếu như chờ hắn tỉnh lại có thể ngay cả điện hạ đều muốn gặp đại kiếp sinh tử.
Một gã tướng lĩnh run sợ khuyên can.
- Đúng vậy điện hạ, người này nhất định là tu sĩ ma đạo, chúng ta vẫn mau mau rời khỏi mới được.
Một tướng lĩnh khác tiếp tục khuyên nhủ.
Hiển nhiên, Diệp Hiên hung tàn quá mức khủng bố, làm cho những phàm nhân này sinh lòng sợ hãi, căn bản không muốn có nửa điểm tiếp xúc nào với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Triệu Cấu là một người có dã tâm cực lớn, tuy hắn cũng sợ hãi Diệp Hiên hung tàn, nhưng lại càng hướng tới lực lượng mà Diệp Hiên đang có, hắn đang rất sợ, nhưng trong đó trộn lẫn một tia kích động.
Nếu như có thể giữ Diệp Hiên ở bên người, đừng nói kế thừa đế vị Tiểu Thánh quốc, cho dù huỷ diệt mười quốc gia thì cũng chỉ là dễ dàng việc.
Khi suy nghĩ này không ức chế được mà dâng lên trong lòng, mặt mũi của Triệu Cấu cũng đỏ hồng, cơ thể đều kích động đến run rẩy, rốt cuộc cũng làm ra quyết đoán điên cuồng.
- Người đâu, chuẩn bị ngựa.
Triệu Cấu vung tay lên, bảo một sĩ tốt dắt tới một con chiến mã, hắn đi thẳng tới bên cạnh Diệp Hiên, nâng Diệp Hiên lên trên chiến mã.
- Điện hạ, ngài điên rồi sao?
Một màn như thế làm cho chúng tướng sĩ hoảng sợ kêu to, ánh mắt cực kỳ kinh hoảng nhìn Triệu Cấu.
Không trách chúng tướng sĩ có bộ dáng như thế, phải biết rằng Diệp Hiên không rõ nền móng, cũng không biết lai lịch, nếu như mang về Tiểu Thánh quốc, chẳng may hắn tỉnh lại rồi đại khai sát giới, nói không chừng còn huỷ diệt Tiểu Thánh quốc.
- Chuyện hôm nay, ai cũng không được phép truyền ra ngoài, nếu để cho ta biết có người nào truyền chuyện hôm nay ra, chớ trách ta không niệm quân tình.
Triệu Cấu âm u nhìn chúng tướng sĩ xung quanh, lạnh lùng nói.
Nhìn sắc mặt Triệu Cấu âm trầm, chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, bọn họ đều là thân tín của Triệu Cấu, tự nhiên sẽ như Thiên Lôi của Triệu Cấu sai đâu đánh đó, cho bọn họ bất đắc dĩ gật đầu.
...
Tiểu Thánh quốc, hoàng cung.
Điêu long vẽ phượng, kim bích huy hoàng, trên một chiếc giường rồng, Diệp Hiên nằm ở đây, chỉ là sắc mặt của hắn đang vô cùng vặn vẹo, thỉnh thoảng có một luồng ma quang xẹt qua ở trên khuôn mặt.
Hai cung nữ có dáng người thon dài, dung mạo xinh đẹp, đang cầm khăn thơm không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán Diệp Hiên, đối với vị thanh niên thần bí do nhị điện hạ mang về, hai cung nữ đã xem như chuyện thường ngày ở huyện.
Diệp Hiên đã hôn mê nửa năm, hắn cũng không phải không biết tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh mình, chỉ là đang không ngừng áp chế tâm tình tiêu cực trong nguyên thần, nếu không thì hắn có lẽ đã sớm tỉnh lại.
Diệp Hiên cũng biết mình đang ở chỗ nào, cũng biết Triệu Cấu chính là nhị điện hạ của Tiểu Thánh quốc, đối với dã tâm của Triệu Cấu, hắn không cần đi đoán, cũng có thể biết được một... hai....
Một ao nước, hơi nước bốc hơi, Diệp Hiên được hai cung nữ phụng dưỡng tắm rửa thay y phục, thời gian nửa năm trôi qua, hai cung nữ cũng sớm đã tập mãi thành thói quen, không có ngượng ngùng như ban đầu.
Chỉ là hai cung nữ rất nghi hoặc, không biết người các nàng hầu hạ đến cùng là người phương nào, tại sao lại được nhị điện hạ coi trọng như vậy.
Bỗng nhiên.
Hơi nước bốc hơi, hư không ngưng trệ, Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, một luồng hắc mang xẹt qua đáy mắt, cũng để cho hai cung nữ đang tẩy trừ thân thể hắn bất chợt ngẩn ngơ ra, bầu không khí đều có chút ngưng trệ.
Ô!
Một bộ y phục màu đen từ không gian Tu Di phiêu đãng ra, trong ánh sáng biến ảo, Diệp Hiên đã mặc lấy y phục rồi chợt biến mất ở trong ao nước, khi hắn lần nữa xuất hiện đã ngồi xếp bằng ở giường trên.
- Đại... Đại nhân... Ngài... Ngài tỉnh rồi?
Hai cung nữ ngượng ngùng lên tiếng... Vội vàng che lấy cảnh xuân của mình lại, trên khuôn mặt còn có chút đỏ bừng.
Đáng tiếc, đối với hai cung nữ, Diệp Hiên vẫn chưa hề nhìn đến, tư sắc hai cung nữ trong mắt hắn không khác gì hồng phấn khô lâu.
Dù sao Diệp Hiên từng tiết nhìn qua thân thể của Quảng Hàn tiên tử, há lại để hai nữ tử phàm nhân trong mắt?
- Đi gọi chủ nhân của các ngươi tới gặp ta.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, tự có một phen uy nghiêm, hai cung nữ không dám thờ ơ, sau khi chỉnh lý sơ quần áo, các nàng vội bước nhanh rời khỏi nơi đây.
Không lâu lắm, một hồi tiếng bước chân gấp rút từ ngoài cung truyền đến, sau khi cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, Triệu Cấu mặc long bào bước vào nơi đây, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên đã tỉnh lại, khuôn mặt hơi đỏ hồng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận