Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1678: Một kẻ phế nhân

Chương 1678: Một kẻ phế nhân
Rất nhanh, Thanh Mộc các chủ trên đài cao tuyên bố tứ cường sinh ra, ngàn năm về sau tiến hành tứ cường chiến, đến lúc đó tứ cường sẽ rút thăm quyết định đối thủ của mình, cho đến khi sinh ra người đứng đầu Thiên Kiêu thịnh hội.
Các giáo sôi nổi rời sân, chờ đợi ngàn năm sau tứ cường chiến mở ra.
Không thể không nói, đây chính là hiện thực.
Sau khi Lý Tri Vi thảm bại ở trong tay Địa Ma La, Lâm Đạo Tam cùng Nam Cung Tiên Nhi trước đây mở miệng kêu một tiếng nhị ca, căn bản liền một ánh mắt nhìn hắn đều không đáp lại, mặc cho hắn nằm trong đống máu.
Thế giới bị hủy, Lý Tri Vi đã chính là một tên phế vật, từ đây về sau hắn cũng sẽ không còn là đệ nhị linh tử, ngay cả tư cách xách giày cho bọn hắn cũng không có.
- Cứu ta... Cứu ta... !
Khóe miệng Lý Tri Vi chảy máu, cả người tựa như một bãi bùn nhão, phủ phục trong máu suy yếu cầu cứu đám người Tử Linh, đâu còn vẻ ngạo nhiên trước đó, để cho người liếc nhìn lại trông cực kỳ đáng thương.
- Tiểu đệ, chúng ta đi thôi.
Tử Linh từ đầu đến cuối cũng không nhìn Lý Tri Vi một ánh mắt, không nói bản thân nàng vô cùng chán ghét người này, giờ phút này Lý Tri Vi đã phế, tương lai coi như chữa trị thương thế, cũng chỉ là một phế vật mà thôi.
- Tứ muội, tam đệ, cứu ta... Cứu ta a!
Lý Tri Vi rung động đưa tay, nhưng Nam Cung Tiên Nhi cùng Lâm Đạo Tam sớm đã nhanh chân mà đi, đối với một tên phế vật hai người tự nhiên không có khả năng để ý tới.
- Vì sao? Vì sao?
Lý Tri Vi hư nhược đấm tay vào mặt đất, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, đôi mắt càng là chảy ra huyết lệ đau khổ, tại lên tiếng hướng Nam Cung Tiên Nhi cùng Lâm Đạo Tam chất vấn.
- Ta đỡ ngươi lên.
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên bên tai Lý Tri Vi, một lực bàn tay đỡ Lý Tri Vi dậy, điều này cũng làm cho Lý Tri Vi ngơ ngác ngay tại chỗ.
- Tiểu... Tiểu Cửu?
Khi thấy rõ người trước mắt, Lý Tri Vi rung động nói mớ, đôi môi đều đang rung động, hắn thế nào cũng không ngờ, vào thời khắc này không ngờ lại là Diệp Hiên ra tay cứu giúp hắn.
- Tiểu đệ?
Tử Linh nhướng mày, vừa định nói cái gì, nhưng không đợi nàng mở miệng, Diệp Hiên đã lấy ra một viên đan dược trực tiếp đưa vào trong miệng Lý Tri Vi.
- Thương thế của ngươi rất nặng, viên đan dược này chỉ có thể không để thương thế của ngươi ác hóa, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, về sau toàn bộ nhờ chính ngươi tự mình khôi phục.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Cửu đệ, ta... ?
Lý Tri Vi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lời đến khóe miệng không biết nói cái gì, chỉ là nước mắt cứ lăn xuống ra, tâm thần càng là đắng chát.
- Ngươi và ta cũng không oán thù, chỉ là bản tính bất hòa mà thôi, huống hồ cùng là người của Vạn Linh thiên điện, ta tự nhiên không có khả năng thấy chết không cứu.
Diệp Hiên bình tĩnh mở miệng, đỡ lấy Lý Tri Vi một bước trở về trong Thanh Mộc các.
...
Thanh Mộc các.
Ầm!
Chấp Thiên viện chủ mặt lạnh như sương, một chưởng vỗ nát bấy cái bàn trước mặt, sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm, mà Lý Tri Vi thì đang quỳ rạp trên đất, giờ phút này cũng là mặt mũi tràn đầy đắng chát cùng tuyệt vọng.
- Lý Tri Vi, ngươi quả thực là sỉ nhục của Vạn Linh thiên điện ta.
Chấp Thiên viện chủ lửa giận ngút trời, đang khiển trách Lý Tri Vi.
- Viện chủ, đệ tử đã hết sức!
Lý Tri Vi đắng chát mở miệng.
- Hừ.
Nguyên Thiên hừ lạnh nói:
- Đường đường là đệ nhị linh tử, không ngờ lại thua ở trong tay Địa Ma La, người ngoài sẽ cho rằng Vạn Linh thiên điện ta không bằng Thôn Thiên ma điện, ngươi quả thực là làm cho Vạn Linh thiên điện ta mất hết mặt mũi.
- Lý Tri Vi, nếu như ngươi sớm biết không phải là đối thủ của Địa Ma La, ngươi hẳn là nên sớm chủ động bỏ quyền, như thế cũng có thể bảo đảm đạo hạnh một thân tu vi này, hiện tại ngươi không chỉ làm mất mặt Vạn Linh thiên điện, mà thế giới của chính mình cũng bị đối phương phá, về sau ta thấy cái vị trí đệ nhị linh tử này cũng phải đổi người rồi.
Nam Cung Tiên Nhi lạnh lùng nói.
- Ai, đáng tiếc hiện tại chỉ còn một mình Tiểu Cửu, chẳng lẽ chúng ta cần nhờ hắn đến đoạt giải nhất sao?
Lâm Đạo Tam khiêu khích châm chọc Lý Tri Vi.
Nhìn qua đám người cùng một nhau nổi loạn với mình, Lý Tri Vi đỏ mặt lên không nói, cho đến mười mấy hơi thở qua đi, hắn buồn bã cười to đáy mắt hiện ra sự uất hận cực lớn.
- Viện chủ, mặc dù Lý Tri Vi ta thua, nhưng ta vì Vạn Linh thiên điện liều chết nhất chiến, dù là thế giới bị hủy cũng không tiếc, huống hồ Nam Cung Tiên Nhi cùng Lâm Đạo Tam cũng thua ở trong tay người khác, vì sao viện chủ hết lần này tới lần khác lại cứ giáng tội lên ta?
Lý Tri Vi thốt nhiên hét lớn.
- Ngươi muốn biết nguyên nhân?
Chấp Thiên viện chủ giận quá mà cười, nói:
- Tốt, bản tọa liền nói cho ngươi biết nguyên nhân, hai người bọn họ dù bại nhưng tư chất vẫn còn, tương lai còn có khả năng tăng lên vô hạn, nhưng thế giới của ngươi bị hủy đã biến thành phế nhân, Vạn Linh thiên điện ta cho tới bây giờ không cần phế nhân, bây giờ ngươi rõ chưa?
- Ngươi... ?
Oa!
Lý Tri Vi vốn là trọng thương tại thân, giờ phút này bị uất hận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa bất tỉnh.
- Hừ, thật đúng là phế vật.
Chấp Thiên viện chủ chán ghét mở miệng.
- Viện chủ, xử lý Lý Tri Vi như thế nào?
Nguyên Thiên nói.
- Một tên phế nhân mà thôi, để hắn tự sinh tự diệt đi.
Chấp Thiên viện chủ tùy ý phất phất tay, sau đó bước nhanh mà rời khỏi, căn bản không niệm một chút tình cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận