Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1864: Diệp Huyền Ma (2)

Chương 1864: Diệp Huyền Ma (2)
- Tâm có đại thù, ma tâm đã sinh, không sai không sai.
Diệp Hiên là nhân vật bậc nào, hắn tự sáng tạo Táng Thiên Công, lại từng học được đại thuật cấm kỵ, càng từng lĩnh hội rất nhiều pháp môn chí cường, tầm mắt hắn đã không kém gì vạn cổ chí cường.
Hắn một cái liếc mắt liền nhìn ra thiếu niên người mang ma tâm, mặc dù nhìn như thuần phác chân thật, nhưng một vệt ma tính nơi đáy mắt cái thâm căn cố đế, nếu như có thể dẫn hắn đi tới ma đạo, tương lai tuyệt đối sẽ thành một thanh sắc bén đao trong tay hắn.
Đương nhiên, dù là thiếu niên này tư chất lại tốt ma tính lại nặng, Diệp Hiên cũng căn bản sẽ không để ý, mục đích thực sự của hắn là muốn hạ một bước ám kỳ, một bước có thể ám kỳ dùng để chơi chết một chí cường.
Diệp Hiên là người có thù tất báo, dù là hắn bây giờ không phải là đối thủ của chí cường, nhưng không hề ảnh hưởng một ít bố trí liên quan tới kế hoạch tương lai của hắn.
Hắn muốn bồi dưỡng một ma tử, một ma tử có thể dùng để kinh thiên động địa, một ma tử có thể phá vỡ chí cường vạn cổ, mà người thiếu niên trước mắt này chính là nhân tuyển thích hợp.
Huyền Ma Chiến Thể!
Vừa rồi Diệp Hiên cũng không có quá quan sát thể chất thiếu niên, nhưng sau khi hắn nhìn thấy ma tính nơi đáy mắt thiếu niên, hắn liền nhìn ra thiếu niên là Huyền Ma Chi Thể cực kỳ hiếm thấy.
Huyền Ma Chiến Thể mặc dù không phải thập nhị chí cường chiến thể, cũng không phải chiến thể biến dị, nhưng Huyền Ma Chiến Thể ở trong rất nhiều chiến thể cũng có thể đứng hàng thượng đẳng.
Đương nhiên, Diệp Hiên xem trọng cũng không phải là chiến thể của thiếu niên, mà là cỗ ma tính nơi đáy mắt này của hắn, chỉ cần hắn có thể dẫn xuất cỗ ma tính này, vậy người thiếu niên sẽ tại tương lai sẽ hóa thân thành một quân cờ quan trọng nhất trong tay hắn.
Tư chất có thể tăng lên, thể chất cũng có thể thay đổi, chỉ có tâm tính mới là quan trọng nhất, Diệp Hiên chính là phàm thân, nhưng không phải cũng đều có thể đi đến hiện tại sao, dù là những hạt giống chí cường kia so với hắn cũng chênh lệch rất xa đấy sao.
Người thiếu niên trước mắt này có một trái tim ma, là một người vô cùng thích hợp nhập ma, có lẽ đây chính là ý trời trong cõi U Minh, để người thiếu niên này xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nghĩ đến chuyện chính mình trù tính, một nụ cười tàn khốc âm lãnh phác hoạ ra từ khóe miệng Diệp Hiên, hắn giống như nhìn thấy một hình ảnh cực kỳ đặc sắc, hẳn là sẽ cho những chí cường vạn cổ này một niềm vui to lớn.
Tuy nhiên bây giờ còn quá sớm, người thiếu niên trước mắt này còn quá đơn thuần, tuy có ma tâm nhưng lại chưa dẫn động, cần hắn từng bước một đến hướng dẫn dần dần, mới có thể đạt đến tâm tư Diệp Hiên mong muốn.
- Ngươi tên là gì?
Diệp Hiên dạo bước đi đến trước người thiếu niên, âm thanh của hắn giống như âm thanh của ác ma, để đôi mắt thiếu niên khẽ run, sau đó lại vội vàng khom người đáp:
- Ta tên Tiêu Vân.
- Tiêu Vân?
Diệp Hiên gật đầu nói:
- Tên rất hay, nhưng ta không quá thích cái tên này, ta ban thưởng ngươi cùng họ với ta, từ đây về sau ngươi liền gọi là Diệp Huyền Ma, ta nghĩ cái tên này mới thích hợp ngươi, tại tương lai cũng nên rực rỡ hào quang.
- Chỉ cần tiền bối có thể cứu mẫu thân ta, từ nay ta liền gọi là Diệp Huyền Ma, chung thân vì ngài làm trâu làm ngựa.
Thiếu niên cũng không có do dự, bởi vì hắn biết kẻ yếu không thể nói điều kiện, quỳ sát dưới chân Diệp Hiên liền khấu đầu ba cái.
- Ta rất thích sự thông minh và hiếu thuận của ngươi, nhìn thấy ngươi thật giống như nhìn thấy ta năm đó.
Đôi mắt Diệp Hiên hoảng hốt, lờ mờ nhớ tới chuyện cũ thời kỳ thiếu niên, chỉ tiếc hiện tại cảnh còn nhưng người đã mất, hắn cũng không còn sự thuần phác năm đó.
- Tiêu Vân, ngươi có dũng khí quên tổ tông?
Nam tử trung niên mặc dù e ngại Diệp Hiên, nhưng thiếu niên không ngờ lại thay đổi họ tên, đây quả thực để hắn khó lòng chấp nhận, hắn như thế nào xứng đáng với phụ thân đã chết của thiếu niên?
Hơn nữa, nếu như Tiêu gia thị tộc là biết rõ chuyện này, nhất định sẽ làm khó dễ thiếu niên, bọn họ đã sớm hận không thể giết thiếu niên, cái này chẳng phải là cho bọn hắn một cái cớ?
- Tộc thúc, không phải ta muốn đổi tên đổi họ, nhưng tại cái Bắc Thần tinh vực tàn khốc này, nếu ta muốn mạnh lên, nhất định phải đi theo một cường giả, hơn nữa hắn còn có thể cứu mệnh nương ta a.
Đôi mắt thiếu niên phiếm hồng nói.
Nhìn qua bộ dáng bi thương của thúc cháu hai người, Diệp Hiên cũng không có nửa điểm xúc động, hắn chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua nam tử trung niên, một nụ cười quỷ dị phác hoạ ra từ khóe miệng của hắn.
Muốn bồi dưỡng một ma tử, theo Diệp Hiên, nói đơn giản cũng rất đơn giản, nói khó khăn cũng rất khó khăn, nhưng là nội tâm hắn đã có chủ đIlIjsgmTṚích.
Lúc này, thiếu niên còn không biết hắn đã rơi vào trong chưởng khống của Diệp Hiên, mặc dù Diệp Hiên có thể vì hắn bài trừ muôn vàn khó khăn, nhưng tại một khắc hắn gặp phải Diệp Hiên, thì quỹ tích nhân sinh của hắn cũng đã triệt để bị thay đổi, cái này với hắn mà nói cũng không biết là tốt hay xấu.
- Ai!
Nam tử trung niên tự nhiên thở dài, hắn biết chính mình không thể thay đổi được gì, nếu thiếu niên đã làm ra quyết định, hơn nữa nam tử hắc y trước mặt này lại là một vị cường giả, có lẽ đây cũng xem như là cơ duyên hiếm có của thiếu niên.
- Không biết tiền bối cao tính đại danh, đệ tử nên xưng hô với ngài như thế nào?
Thiếu niên khom người cúi đầu trước Diệp Hiên nói.
- Ta tên Diệp Thiên, ngươi gọi ta một tiếng tiên sinh là được rồi.
Diệp Hiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận