Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 979 - Vạn năm chờ đợi (2)



Chương 979 - Vạn năm chờ đợi (2)




Núi non liên miên, non xanh nước biếc, phương thiên địa này chính là một phương tiểu thế giới, ngoại trừ một mình Côn Bằng không còn bất kỳ sinh linh nào, chỉ có hắc bạch côn ngư du đãng mỗi ngày trong đầm nước.
Diệp Hiên từng quan sát qua Hắc bạch côn ngư, hắn khẳng định một chuyện, Hắc bạch côn ngư này cũng không phải vật sống, mà là chân linh của Côn Bằng biến thành, bị hắn đặt trong đầm nước nuôi dưỡng, hiển nhiên hắn đích xác đã bị trọng thương trong Vu Yêu đại chiến, chuyện này thật không có giả.
Nơi này tuy rằng không có nhật nguyệt luân phiên, nhưng Diệp Hiên lại có khái niệm thời gian, hắn đã rời khỏi Côn Bằng qua ba tháng, nhưng Côn Bằng mỗi ngày đều ở bên đầm thiền định tu luyện, cũng không lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào.
Chờ đợi.
Diệp Hiên cũng không thiếu kiên nhẫn, hắn cũng không tin Côn Bằng sẽ không có vấn đề gì, đây là một trận đọ sức không tiếng động, nhìn chính là ai kiên nhẫn hơn, Diệp Hiên cũng tin tưởng Côn Bằng nhất định đang che dấu cái gì đó.
Một năm, hai năm, năm năm, mười năm... Trăm năm.
Trăm năm vội vàng trôi qua, Diệp Hiên ngồi trong hư vô, cả người không nói không động, thủy chung quan sát Côn Bằng.
Nhưng làm cho Diệp Hiên thất vọng chính là, Côn Bằng trước sau như một đang tu luyện, hắn càng rất ít rời khỏi chỗ ở của mình, giống như đây chính là cuộc sống hàng ngày của hắn.
Không đúng, nhất định không đúng, ngay cả hắn tu thân dưỡng tính, đang trị liệu thương thế của mình, nhưng cũng không có khả năng mỗi ngày đều làm cùng một chuyện, nơi này nhất định có vấn đề.
Diệp Hiên âm thầm lên tiếng, tâm thần dần yên lặng, hắn muốn xem Côn Bằng khi nào mới có thể lộ ra bí mật của mình.
Trăm năm... Một ngàn năm... Ba ngàn năm... Năm ngàn năm.
Thời gian ước chừng năm ngàn năm trôi qua, đối với phàm nhân mà nói quả thực không dám tưởng tượng, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói năm ngàn năm này tuy rằng khô khan vô vị, nhưng hắn một bên quan sát Côn Bằng, một bên ở trong đầu diễn luyện các loại bí pháp, tuy rằng tu vi không có tiến cảnh, nhưng các loại thần thông cũng càng thêm lô hỏa thuần thanh.
Làm cho Diệp Hiên càng thêm thất vọng chính là, năm ngàn năm trôi qua, Côn Bằng này thật là một tên gia hỏa khó chơi, ngày thường ngoại trừ tu luyện, chính là trồng hoa trồng cỏ, giống như một lão nhân nhàn nhã.
Chờ đã.
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, trực tiếp thả lỏng tâm linh, lần thứ hai tu luyện bí thuật trong Bất Tử Tiên Kinh, chỉ là bất diệt chân linh trong thức hải của hắn thủy chung đang vận chuyển, càng thời khắc nhìn chằm chằm Côn Bằng.
Sáu ngàn năm... Bảy ngàn năm... Chín ngàn năm....
Thời gian ước chừng chín ngàn năm trôi qua, trong loại chờ đợi khô khan nhàm chán, trong lòng Diệp Hiên không biết dâng lên bao nhiêu lần ý muốn rời khỏi, chỉ là hắn cuối cùng nhẫn nại, trong lòng càng không ngừng cảnh cáo chính mình, Côn Bằng người này tuyệt đối không đơn giản.
Một vạn năm.
Khi thời gian đi tới một vạn năm, ngày hôm nay Côn Bằng rốt cục có biến hóa, càng làm cho Diệp Hiên trong nháy mắt tỉnh lại từ trong tu luyện, đôi mắt càng không tiếng động mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm người Này.
Bên cạnh đầm nước.
Côn Bằng không còn bình tĩnh nữa, khí tức cả người đều biến thành cực kỳ âm trầm, trong miệng càng phun ra một ngụm trọc khí, hai tay cũng từ từ mở rộng, giống như chiếm được loại giải thoát nào đó.
- Diệp Hiên ngươi được lắm, thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của ta, chờ ta ngưng luyện ra bất diệt yêu thể, người đầu tiên ta đánh hồn phi phách tán mà chết chính là ngươi.
Côn Bằng âm lệ lên tiếng, sát khí cực kỳ hung lệ bộc phát, hiển nhiên vạn năm trôi qua, hắn vẫn luôn ngụy trang mình, chỉ sợ Diệp Hiên trở về nơi này, ở trong bóng tối nhìn trộm hắn.
Tuy rằng Côn Bằng có tu vi rất cao, cũng không có cảm giác được Diệp Hiên đang nhìn trộm hắn, nhưng hắn thủy chung tin vào chuyện cẩn thận không có sai lầm lớn, điều này cũng làm cho hắn ngụy trang vạn năm.
Không thể không nói, Côn Bằng chính là một nhân vật kiêu hùng, vì bí mật của bản thân không bị bại lộ, hắn thà rằng chịu đựng vạn năm nhàm chán dày vò, đích thật là chuyện người thường không thể đạt thành.
Đáng tiếc, Côn Bằng không biết, Diệp Hiên càng là một người tâm chí kiên nghị, hắn có thể ẩn nhẫn ngụy trang vạn năm, Diệp Hiên càng có thể hao tổn đến cùng với hắn, cũng vẫn không có rời khỏi.
- Thu.
Sắc mặt Côn Bằng ửng hồng, hai tay đánh ra pháp quyết, chỉ thấy Hắc bạch côn ngư trong đầm nước bắn ra, trực tiếp dung nhập vào trong mi tâm của hắn, cũng là vào lúc này, khí thế của hắn liên tục tăng lên, tu vi tăng lên đến cảnh giới cực kỳ khủng bố, nào còn có bộ dáng trọng thương chưa lành lúc trước?
- Con kiến hôi nhỏ, nếu không phải sợ giết chết ngươi thu hút sự chú ý của bên ngoài, ngươi tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi nơi này.
Côn Bằng dữ tợn gầm nhẹ, hiển nhiên lúc trước hạ mình van xin Diệp Hiên để hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã, nếu không phải vì bí mật nơi này, hắn đã sớm giết Diệp Hiên, làm sao còn hèn mọn cầu mệnh với Diệp Hiên?
Giờ phút này Côn Bằng mới là trạng thái toàn thịnh, càng có thể xưng là tuyệt thế cường giả trong Chuẩn Thánh, dù so sánh với Đông Hoàng Thái Nhất hay Đế Tuấn cũng chỉ hơi kém hơn một bậc, từ nơi này cũng có thể nhìn ra sự khủng bố của vị Vạn Yêu Chi Sư này.
Giờ phút này, Diệp Hiên đang trốn vào hư vô, cực hạn thu liễm khí tức bản thân, càng nhìn chằm chằm Côn Bằng, hiển nhiên giờ phút này Côn Bằng mạnh hơn hắn quá nhiều, nếu để cho hắn phát giác mình tồn tại, hai người tất phải có một hồi đại chiến, đây cũng không phải điều mà Diệp Hiên mong muốn sau chờ đợi vạn năm.
- Quả nhiên đã rời khỏi, xem ra ta đánh giá quá cao người này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận