Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 179 - Cố nhân (2)



Chương 179 - Cố nhân (2)




Kinh đô, toàn thành giới nghiêm.
Số lượng lớn binh sĩ mang theo vũ trang hạng nặng dò xét toàn thành, người dân kinh đô càng là lòng người bàng hoàng, nội tâm đều là cầu khẩn, hy vọng có thể qua được lần kiếp nạn này.
Tổng bộ Vũ An Ti, giữa Thủy Lao âm u.
Diệp Hiên mặc một bộ đồ màu đen, sợi tóc xám trắng rối tung sau đầu, hắn lười biếng ngồi dựa ở trên ghế, mang đến một loại cảm giác buồn ngủ.
- Diệp Hiên, nếu như ngươi là một nhân vật thì giết ta ngay đi.
Tiếng gào thét dữ tợn, tiếng rít gào khàn khàn, chỉ thấy chỗ sâu trong Thủy Lao, đầu người đàn ông tóc vàng kia đã bị tán phát, bị hai cây xích sắt buộc chặt, dưới hai đầu gối lại bị nước dơ bao phủ.
Tứ chi đứt đoạn, cả người tắm máu, cái mặt mũi vặn vẹo dữ tợn kia, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, liếc mắt nhìn lại, sinh lòng hoảng sợ cực lớn.
Đáng tiếc, bức tranh này vẫn chưa làm cho Diệp Hiên có xúc động gì, ngược lại hắn lại đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn tên ngoại quốc kia, giống như đang quan sát một gã hề.
- Tiên sinh, miệng tên khốn này quá cứng, cho dù là dùng cực hình gì, hắn vẫn đều ngậm miệng không nói, ngay cả khi dùng thuốc mê mẫu mới nhất cũng không cách nào làm cho hắn nói ra tổng bộ ở đâu!
Hoàng bàn tử xấu hổ nói.
- Dù sao cũng đã bị huấn luyện mà, ngươi thẩm tra không ra cũng là chuyện bình thường.
Diệp Hiên giãn thân thể lười biếng ra, âm thanh lộ vẻ rất bình tĩnh.
- Tiên sinh, tôi còn có hai biện pháp nhất định có thể làm cho hắn há mồm.
Hoàng bàn tử rất sợ Diệp Hiên bất mãn, vội vàng lên tiếng hỏi ý, chỉ là trên khuôn mặt lại cực kỳ thâm độc, lộ vẻ cực kỳ trầm trọng.
- Biện pháp gì?
Diệp Hiên cười một tiếng.
- Biện pháp thứ nhất, tôi chế tạo một cái hố đầy rắn, bỏ các loại rắn độc vào trong hố, lại cho hắn dùng thuốc giải, ném vào trong khe rắn, chịu nỗi khổ bị rắn hành hạ, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy mạng của hắn.
- Biện pháp thức hai, kỳ thực cũng là thứ thuộc hạ am hiểu nhất, chưa giới thiệu với tiên sinh, tôi là bác sĩ khoa ngoại, đối với thân thể con người tôi cực kỳ hiểu rõ, có thể dùng cực hình lăng trì thời cổ, đem một tấm lưới đánh cá quấn ở trên người hắn, mỗi cái mắt lưới đều cắt một đao, gọi là vẩy cá, tổng cộng có thể cắt ba ngàn sáu trăm đao, dù cho ý chí của hắn là thép sắt đúc thành, thì nhất định cũng sẽ phải khai ra dưới loại cực hình này!
Khi Hoàng bàn tử thâm độc lên tiếng, Diệp Hiên liếc mắt nhìn người này thật sâu, lúc mà hắn nghe được hai loại hình pháp ác độc này, trong lòng cũng đều có một loại cảm giác sợ kinh sợ.
- Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi thật đúng là hung ác.
Khuôn mặt Diệp Hiên quỷ dị.
Cuộc nói chuyện của hai người đương nhiên đã bị người đàn ông tóc vàng khi nghe lọt vào trong tai, điều này cũng làm cho hắn sợ run, điên cuồng giãy dụa ở trong Thủy Lao, đôi mắt đều đã phóng lớn, hiển nhiên bị thủ đoạn âm độc của Hoàng bàn tử làm sợ không nhẹ.
- Diệp... Diệp Hiên... Ta... Ta van cầu ngươi... Ngươi giết ta... Giết ta....
Người kia sợ run muốn chết, đời này hắn đều chẳng bao giờ nghĩ tới, cái chết lại là một chuyện hạnh phúc như thế.
- Thì ra ngươi cũng biết sợ à?
Diệp Hiên cười khẽ một tiếng, mà sau đó hắn lại xoay người nhìn về phía Hoàng bàn tử, nói:
- Không cần phiền toái như vậy, ta còn không có buồn chán biến thái đến mức tàn ác lấy người làm trò vui, huống hồ ta tự có biện pháp biết được tất cả những thứ ta muốn biết.
Ông!
Chợt, quanh thân Diệp Hiên bốc hơi huyết quang, đôi mắt quỷ dị luân chuyển, trực tiếp làm cho ánh mắt người trong Thủy Lao chỗ sâu đờ đẫn, giống như mất đi linh hồn vậy.
Đoạt hồn nhiếp phách đại pháp!
Cái này tàn ác vô cùng, không chỉ có thể đọc được ký ức đối phương, mà người bị chọn đọc, cũng sẽ bị hồn phi phách tán mà chết, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có.
Những mẩu ký ức dũng mãnh vào trong óc Diệp Hiên, thời gian trôi qua một phút, Diệp Hiên mới từ từ mở hai mắt ra, đã hiểu được thế lực sau lưng người này là gì.
Cũng là ở lúc này, người đàn ông kia cũng bị hồn phi phách tán mà chết, chỉ là lúc sắp chết thì lại có một nụ cười an tường, hiển nhiên cái cách chết này đối với hắn mà nói, lại chính là một niềm hạnh phúc.
Đạp đạp đạp!
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy Thiên Vũ nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Hiên, sau đó hắn khom người cúi đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, có người tự xưng là cố nhân của ngài, muốn cầu gặp ngài!
- Cố nhân?
Nghe thấy những lời Thiên Vũ nói, Diệp Hiên nhướng mày, hắn ở kinh đô cũng không có cố nhân gì, ngoại trừ Thanh Long Tuyết Cơ cũng chỉ có Hạ Thanh Trúc cùng đám người Diệp gia, chưa từng có qua cố nhân gì cả?
- Dẫn ta đi.
Được Thiên Vũ dẫn dắt, Diệp Hiên bước chậm đi ra ngoài.
...
Vũ An Ti, phòng họp.
Một nữ tử yêu kiều thướt tha bưng ngồi trong đó, cô mặc một chiếc quần dài màu đỏ tựa như một đám lửa chói mắt, đôi mi đôi mi mỏng thanh tú người này như được vẽ ra, mang đến một loại cảm giác cực kỳ kinh diễm.
- Là cô?
Sau khi đi vào phòng họp, Diệp Hiên cô nhìn thấy dung mạo cô gái này này, sắc mặt hơi ngẩn ra, mà sau đó lại khôi phục tự nhiên.
- Diệp tiên sinh, từ biệt tại Giang nam cũng đã qua hơn một năm, Uyển nhi xin chào ngài.
Cổ Uyển Nhi khẽ cười duyên, cuối người thi lễ với Diệp Hiên.
Cổ Uyển Nhi, người phụ trách phòng đấu giá Quang Diệu tại Giang Nam, trước đây Diệp Hiên đến mua sắm ngọc khí, chính là mua từ trong tay cô gái này, lại mang một viên Uẩn Linh Đan giao cho cô bán đấu giá.
Nếu như không phải Cổ Uyển Nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, khả năng Diệp Hiên sớm đã quên đi cô mất rồi.
Hơn nữa, Diệp Hiên tự nhận không có quan hệ gì khác lạ với cô gái này để phải cùng xuất hiện ở một nơi như thế, lần này Cổ Uyển Nhi đến đây gặp mình, mục đích là thế nào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận