Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1627: Vu oan giá họa (2)

Chương 1627: Vu oan giá họa (2)
- Muốn giết một người, phải hiểu rõ tất cả của hắn, cho nên mới có một câu gọi là biết người biết ta có thể bách chiến bách thắng.
Diệp Hiên cười quỷ dị.
- Nhưng ngươi bây giờ không có ai bên cạnh, ngươi làm thế nào để biết người biết ta?
Cái Thiên Nguyên ngạc nhiên khó hiểu.
- Cái Thiên Nguyên, ngươi người này cái gì cũng tốt, nhưng ở phương diện ngự nhân thật sự quá non nớt, ngươi cho rằng ta mời những thần tướng kia dự tiệc, vẻn vẹn chỉ đơn giản là lung lạc lòng người?
Diệp Hiên cười lạnh nói.
- Ngươi có ý là... ?
Cái Thiên Nguyên giống như bắt được một tia linh quang, nhưng thủy chung không hiểu được ý nghĩ chân chính trong lòng Diệp Hiên.
- Vạn Linh Thiên Điện, thần tướng tiên binh như cá diếc qua sông, lên tới ức vạn, bọn họ trải rộng khắp Vạn Linh quốc độ, nếu nói tin tức linh thông, người nào có thể sánh ngang với những thần tướng tiên binh này?
- Ngươi nhìn đệ ngũ linh điện, không biết có bao nhiêu thần tướng tiên binh thủ vệ, Cơ Âm Dương mỗi ngày đều làm cái gì, cùng ai gặp mặt, những thần tướng tiên binh này tất nhiên biết được.
- Mà việc ta phải làm là thu mua lòng người, làm lớn làm mạnh danh tiếng rộng lượng của Cửu Linh Tử ta, để cho những thần tướng tiên binh bị mọi người khinh thường kia làm việc cho ta.
Diệp Hiên nặng nề lên tiếng.
- Nhưng ngươi làm thế nào để thu mua lòng người?
Cái Thiên Nguyên mặc dù đã từng là cường giả Bất Hủ cảnh, nhưng ở phương diện ngự nhân thật quá mức non nớt, hắn căn bản không hiểu Diệp Hiên muốn mua chuộc lòng người như thế nào.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không giải đáp nghi vấn của hắn, bởi vì ngự nhân thuật này chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
......
Ngày hôm sau.
Tiếng gầm giận dữ động trời của Diệp Hiên truyền ra, mây trời cuồn cuộn rung chuyển, hắn đi ra đệ cửu linh điện, sải bước hướng về phía linh điện thứ mười của Thác Bạt Thiên, quanh thân lại bộc phát ra lửa giận ngập trời.
- Thác Bạt Thiên, cút ra ngoài cho ta.
Ngoài linh điện thứ mười, Diệp Hiên tức giận hét lớn, uy thế nổ tung hư không làm cho đệ thập linh điện đều rung động, mà Thác Bạt Thiên đang thưởng thụ ôn nhu hương, tiếng quát lớn của Diệp Hiên trong nháy mắt làm hắn bừng tỉnh, mặc y bào bắn ra từ trong điện.
- Lão Cửu, hôm qua ta đã thả ngươi một con ngựa, hôm nay ngươi lại dám tìm đến cửa?
Sắc mặt Thác Bạt Thiên âm tình bất định, quả thực hận thấu Diệp Hiên.
- Ngươi giết tứ đại thị nữ cùng xa phu của ta, hôm nay nhất định phải cho ta một lời giải thích.
Diệp Hiên tức giận quát to, giống như người thật sự là bị Thác Bạt Thiên giết hắn.
- Ngươi nói bậy cái gì, ta khi nào giết thị nữ cùng xa phu của ngươi?
Thác Bạt Thiên đột nhiên ngẩn ra.
- Hôm qua ngươi đánh ra một kiếm quét bay người của ta ra ngoài, đánh bọn họ trọng thương, đêm khuya trọng thương chết bất đắc kỳ tử, ngươi còn nói ngươi không giết bọn họ?
Diệp Hiên lạnh lùng quát lớn.
- Không... Không đời nào.
Thác Bạt Thiên giật mình nói:
- Một kiếm của ta căn bản không lấy tính mạng bọn họ, bọn họ làm sao có thể chết?
- Đường đường là đệ thập Linh Tử giết người lại không dám thừa nhận, ngươi quả thực chính là một chuyện cười, hôm nay nếu ta ẩn nhẫn việc này, chỉ sợ người ngoài sẽ nói ta sợ Thác Bạt Thiên ngươi.
Ầm ầm!
Một vầng yêu nguyệt hiện ra ở phía sau lưng Diệp Hiên, năm ngón tay Diệp Hiên ầm ầm nâng lên, trực tiếp trấn xuống Thác Bạt Thiên, Thác Bạt Thiên nhất thời bừng tỉnh, đã không có thời gian tranh cãi với Diệp Hiên.
- Lão Cửu, ngươi dám ra tay?
Thác Bạt Thiên nổi giận rống to, song kiếm xuất hiện, cũng giết tới Diệp Hiên.
- Hôm nay không cho ta một lời giải thích, bản Linh Tử sẽ đập nát linh điện thứ mười của ngươi.
Luận về làm bộ làm tịch, Diệp Hiên đích thật là một cao thủ, giơ tay nhấc chân mang theo lửa giận ngập trời chiến cùng một chỗ với Thác Bạt Thiên.
Bang bang.
Hai người vừa giao thủ, nhất thời nháo ra động tĩnh quá lớn, nhất thời cũng thu hút sự chú ý của sinh linh sống ở trong khu vực này, chẳng qua, không ai dám tùy ý nhúng tay vào chiến đấu giữa Linh tử.
Nói thật, đừng thấy Thác Bạt Thiên là Cửu Thiên Thánh Vương, ở cùng một cảnh giới với Diệp Hiên, nhưng luận về chiến lực chân chính, Diệp Hiên cao hơn hắn rất nhiều.
Nếu Diệp Hiên chân chính bộc phát ra tu vi, tất nhiên có thể tiêu diệt Thác Bạt Thiên, chẳng qua hôm nay Diệp Hiên cũng không phải mà để giết người, mà có mục đích khác.
Ầm ầm.
Vân tiêu nổ nát, hư không sụp đổ, hai người càng chiến càng lớn, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng rống giận dữ.
- Lão Cửu, hiện tại ngươi lui còn chưa muộn.
Thác Bạt Thiên chém ra một kiếm, cất tiếng hét lớn với Diệp Hiên.
Nói thật, Thác Bạt Thiên cũng không muốn dây dưa với Diệp Hiên, bởi vì hắn sợ dẫn tới Tử Linh thánh sứ, nếu Tử Linh thật sự tức giận giết hắn, vậy hắn mới thật sự oan uổng.
Nhưng Diệp Hiên căn bản cũng không buông tha cho hắn, hoàn toàn không có ý dừng tay, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng tấn công hắn, càng làm cho hắn mơ hồ rơi vào hạ phong.
- Hai vị Linh Tử, còn mời dừng tay.
Bỗng nhiên, hơn mười đạo quang mang bắn tới, chính là đám người Bạch Trạch thần tướng, hiển nhiên bọn họ phụ trách khu vực này, giờ phút này xảy ra Linh Tử đại chiến, bọn họ cũng nhất định phải ra mặt ngăn cản.
- Bạch huynh, Thác Bạt Thiên giết thị nữ của ta, ta tất muốn hắn đẹp mắt, ngươi tạm thời lui về sau, coi chừng liên lụy đến ngươi.
Diệp Hiên vừa điên cuồng oanh giết Thác Bạt Thiên, vừa khuyên nhủ Bạch Trạch.
Nghe Diệp Hiên nói, sắc mặt Bạch Trạch Thần tướng khẽ biến, ánh mắt nhìn Thác Bạt Thiên rõ ràng có chút không tốt.
Chính cái gọi là ăn được thứ tốt của người ghi nhớ vạn năm, huống chi Diệp Hiên hôm qua mời bọn họ dự tiệc, càng coi bọn họ như bằng hữu đối đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận