Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 250 - Kiếp nạn của con người



Chương 250 - Kiếp nạn của con người




- Toàn thể sĩ binh lục chiến ti Hạ quốc chào Diệp tiên sinh.
Số lượng lớn sĩ binh Hạ quốc khom người cúi đầu, âm thanh điếc tai nhức óc kia làm cho hư không chấn động.
- Huyền Kính Ti Giang Nam, hoan nghênh Diệp tiên sinh trở về Giang Nam.
Liễu Quân Điệp mừng đến chảy nước mắt, số lượng lớn lãnh đạo Giang Nam đang hoan hô gần chết. Bởi vì Diệp Hiên xuất hiện, đoàn người đau khổ ngăn cản huyết hồn dị thú cũng lập tức phấn chấn khí thế, bởi vì bọn họ biết, vị Diệp tiên sinh này chính là đệ nhất cao thủ Đông Phương, càng từng đẩy lùi qua thú triều, chính là tồn tại như thần linh.
Dưới trời cao, trong hư không.
Diệp Hiên chắp chắp hai tay sau lưng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn huyết hồn dị thú, thiên địa cuồng phong thổi tới, làm cho mái tóc đen của hắn phiêu lãng theo gió, bộ quần áo màu đen liệt liệt nổ vang, một mảnh huyết quang cực kỳ đáng sợ bạo phát ở quanh người hắn, càng làm cho rất nhiều huyết hồn dị thú đang run rẩy rút lui.
- Chết!
Chưởng chỉ như thiên, tiêu diệt vạn vật.
Diệp Hiên nâng bàn tay lên, giống như nâng lên một ngọn núi lớn, hư không vô tận ù ù nổ vang, huyết chưởng một nghìn trượng ngưng tụ ra giữa trời, trong nháy mắt vỗ xuống ngay đám huyết hồn dị thú.
Ầm!
Vạn vật yên diệt, chém tận giết tuyệt.
Mặt đất nổ nát vụn, huyết hồn dị thú thê thảm tru lên, nhưng cuối cùng lại biến thành bụi, tinh khí huyết hồn phiêu đãng ra kia giống như một một dòng sông huyết khí, trực tiếp bị Diệp Hiên thôn phệ.
Vạn lại yên tĩnh, thiên địa không tiếng động.
Trận kiệp nạn lúc đầu dưới một chưởng của Diệp Hiên mà tiêu tan thành mây khói, khi một màn này xuất hiện trong mắt mọi người, đầy đủ làm cho bọn họ dại ra hơn mười phút mới chậm rãi từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại.
- Thắng rồi, chúng ta đã thắng rồi...
- Ha ha, ta còn chưa chết, ta còn sống...
- Diệp tiên sinh thiên uy...
Những tiếng vui mừng hoan hô lập tức truyền đến, chứng minh mọi người thủ vệ thành phố Giang Nam đang kích động như thế nào.
Diệp Hiên trở về, cho thành phố Giang Nam nghênh đón một tia nắng ban mai, nhưng những thành thị khác sẽ không có may mắn như vậy, không biết bao nhiêu con người bị công phá thành trấn mà chết.
Thành phố Giang Nam.
Kiến trúc sụp đổ rách nát, đường phố lồi lồi lõm lõm, trên mặt đất thỉnh thoảng có máu nhuộm đỏ, còn có số lượng lớn sĩ binh đang thu thập tàn cục, bỏ những người chết oan vào bọc đựng xác.
Tuy trận công thành này đã kết thúc, nhưng trong thành thị còn có những thứ khủng bố này ẩn núp, mỗi khi màn đêm buông xuống cũng là thời gian mà người dân thành phố Giang Nam kinh hồn sợ hãi.
Những tiếng khóc lóc thảm thiết vờn quanh bên tai Diệp Hiên, xác người lớn trẻ nhỏ, kèm theo tiếng của người thân kêu khóc, tất cả đều chiếu vào tầm mắt Diệp Hiên.
Bọn họ mơ màng, bọn họ kêu than, đây là thời đại xấu nhất, cũng là thời đại thảm nhất, nhân loại không nhìn thấy hy vọng, bọn họ không biết con đường phía trước ở phương nào, nhưng khi ánh mặt trời ngày hôm sau mọc lên cũng sẽ tự biến mình thành một bộ thi thể lạnh như băng, không tồn tại thế gian này nữa.
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, sắc mặt của hắn âm trầm, thu hết thành phố Giang Nam rách nát vào đáy mắt, cho đến khi một bé gái quần áo lam lũ lảo đảo chạy tới Diệp Hiên, cũng để cho Hoàng bàn tử đám người cả kinh, nhanh chóng đem chặn bé gái lại.
- Ngài... Ngài là đệ nhất cao thủ Đông Phương sao?
Bé gái nước mắt ròng ròng, chảy qua hai gò má, nó si ngốc nhìn Diệp Hiên, trong mắt xuất hiện một tia ước ao.
- Thả đứa trẻ này qua đây.
Diệp Hiên trầm ngưng.
Sĩ binh nhường đường, bé gái lảo đảo bước chân chạy tới, cho đến khi đi tới trước người hắn, một đôi tay nhỏ bé dơ bẩn nắm thật chặt góc áo Diệp Hiên, lay động nói:
- Ngài là đệ nhất cao thủ Đông Phương ấy ư, ngài có thể cứu mẹ của con không?
- Mụ mụ ngươi ở đâu?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Con... Mẹ của bọn, bà ấy đã ngủ... Bà ngủ ngon đã rất lâu... Bà không muốn Đồng Đồng...
Hài đồng si ngốc cười ngây ngô, âm thanh nỉ non mà khàn khàn.
Bé gái si ngốc kéo lấy hắn, Diệp Hiên tùy ý để bé gái lôi kéo, đi tới một chỗ nhà dân, cho đến khi Diệp Hiên bước vào trong nhà, lại nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, thi thể nằm ngang ở trên giường gỗ trong nhà.
- Mẹ tỉnh lại đi.
Bé gái quỳ sát ở bên cạnh cô, đang ở si ngốc gọi mẹ, điều này cũng làm cho đôi mắt Diệp Hiên co rụt lại, cả người yên lặng không tiếng động.
- Mẹ của ngươi mãi mãi cũng không tỉnh.
Diệp Hiên bước chậm tiến lên, trầm giọng nói.
- Thúc thúc ngài gạt ta, mẹ nói là chỉ ngủ một lúc thôi, mẹ nói đợi mẹ tỉnh dậy, Diệp tiên sinh sẽ trở lại, thì người Giang Nam chúng ta có thể được cứu.
Bé gái mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, miệng si ngốc mà nói.
- Diệp tiên sinh, thực sự thật xin lỗi, quấy rầy đến ngài rồi, đứa bé này là Trương Đồng Đồng, hôm qua huyết hồn dị thú công thành, một con huyết hồn lẻn vào nơi đây, sát hại mẹ của nó, may mắn có một vị cao nhân kịp thời ra tay, giúp đứa nhỏ này giữ được một cái mạng, chỉ là nó lại tận mắt nhìn thấy mẹ chết thảm, bởi vì chịu không được sự đả kích này, tinh thần đã chịu tổn thương cực kỳ nghiêm trọng…
Sắc mặt Liễu Quân Điệp bi thương, đi tới bên cạnh Diệp Hiên từ từ nói rõ.
- Thúc thúc, mẹ con nói ngài là đệ nhất cao thủ Đông Phương, ngài có thể đánh thức mẹ Đồng Đồng dậy có được hay không?
Bé gái nắm thật chặt góc áo Diệp Hiên mà lung lay, cái đôi mắt non nớt đau thương kia đang không ngừng rơi nước mắt, cũng để cho Diệp Hiên chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận