Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 589 - Bá đạo hung tàn



Chương 589 - Bá đạo hung tàn




- Đại ca, chúng ta đã đem tin tức đưa tới ba vị Yêu Vương, trả lời đều là bọn họ đang bế quan, không thể tới đây triều kiến đại ca, nhưng ba vị Yêu Vương đều phái sứ giả đưa lễ tới.
Thanh Khâu Vương miễn cưỡng cười vui nói.
- Sứ giả?
Diệp Hiên cười khẩy, bình tĩnh nói:
- Ta rất muốn nhìn một chút bọn họ đưa tới lễ gì.
Nhìn Diệp Hiên bình tĩnh, tám đại Yêu Vương hơi biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương, nhưng tám người cũng không nói gì nhiều, vội vàng triệu hoán ba vị sứ giả tới.
Một nữ tử mặc y phục màu trắng, cả mái tóc cũng là màu trắng, quanh người tràn ngập tử khí, hiển nhiên chính là thuộc hạ của Bạch Cốt Tinh.
Một vị yêu ma đầu cóc thân người, hai chân thấp bé, trên khuôn mặt lồi lồi lõm lõm vô cùng hư thối, thuộc hạ của Thôn Thiên Cáp Mô.
Còn có một vị thanh niên có bộ dáng nhân loại, tử khí quanh người cực kỳ nồng nặc, không hề có khí tức của người sống, hiển nhiên bản thể chính là cương thi, thuộc hạ của Xích Viêm Thiên Thi.
- Gặp qua Bắc Thần Đại Thánh.
Ba vị sứ giả khom người cúi đầu, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong tay đang cầm ba cái hộp gấm, hiển nhiên chính là hạ lễ của ba vị Yêu Vương đưa cho Diệp Hiên.
- Đại vương nhà ta biết được Bắc Thần Đại Thánh chấp chưởng Thông Thiên Lĩnh, lệnh ta đến tặng một viên Nam Hải minh châu.
Giọng nữ tử bạch y trong trẻo lạnh lùng, bàn tay tái nhợt đưa hộp gấm về phía Thanh Khâu Vương, để cho Thanh Khâu Vương chuyển giao đến trên tay Diệp Hiên.
Thuận tay mở hộp gấm ra, một viên minh châu rực rỡ chiếu vào tầm mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên chỉ liếc mắt nhìn, thuận tay đóng lại.
- Đại vương nhà ta đưa tới một gốc huyết san hô, cũng xin Bắc Thần Đại Thánh vui vẻ nhận.
Cóc yêu ồm ồm noi, truyền hộp gấm đến, Diệp Hiên ngay cả hứng thú mở mắt ra liếc nhìn cũng không có, cũng chỉ có thể để cho Thanh Khâu Vương lúng túng cầm trong tay.
- Một viên Nam Minh Ly Hỏa châu.
Thanh niên cương thi cứng ngắc đem hộp gấm đưa cho Thanh Khâu Vương, trực tiếp yên lặng không tiếng động.
Lúc này.
Ba vị sứ giả đứng ở phía dưới, tám đại Yêu Vương vẻ mặt khác nhau, cứ liên tục nhìn lén Diệp Hiên, trong mắt đều có một sự ưu phiền.
Tám đại Yêu Vương tuy tiếp xúc Diệp Hiên không lâu, thế nhưng có thể nhìn ra tác phong hành sự của Diệp Hiên, vị đại ca này của bọn họ tuyệt đối không phải như Huyết Thần Vương, thủ đoạn bá đạo mà hung tàn, lần này ba vị Yêu Vương không đến yết kiến, không biết vị đại ca này của bọn họ muốn xử lý như thế nào.
- Nam Hải minh châu? Huyết sắc san hô? Nam Minh Ly Hỏa châu?
Diệp Hiên cười lạnh, hắn nhẹ nhàng phất bàn tay qua ba cái hộp gấm, ở trong ánh mắt kinh ngạc của tám đại Yêu Vương cùng ba vị sứ giả, ba cái hộp gấm hóa thành tro bụi.
- Chỉ là phàm vật, lại xem như hạ lễ tặng ta, chủ nhân của các ngươi cho rằng Khổng Ly ta dễ bắt nạt, hay nói bọn họ đã sống đủ?
Diệp Hiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt cực kỳ hung ác nham hiểm, nhìn về phía ba vị sứ giả dường như muốn nuốt sống bọn họ.
- Đại... Đại thánh nói đùa rồi... Bảo vật tốt nhất của đại vương nhà ta... Há lại chính là phàm vật?
Cóc tinh cười gượng biện giải.
- Đại thánh minh giám, năm xưa Huyết Thần Vương đứng đầu nơi đây nhưng chủ nhân nhà ta cũng không phải là thuộc hạ, bất quá cũng chỉ là quan hệ liên minh, cũng xin đại thánh hãy hiểu.
Bạch y nữ tử khẽ nhíu mày nói.
- Hừ.
Thanh niên Cương thi hừ lạnh một tiếng, cũng không có lên tiếng biện giải.
Ba vị sứ giả với thái độ khác nhau, đều không đem Diệp Hiên để vào mắt, điều này làm cho tám đại sắc mặt Yêu Vương đại biến, biết rằng sắp xảy ra đại sự.
Quả nhiên, ở trong ánh mắt hoảng sợ của tám đại Yêu Vương, khuôn mặt Diệp Hiên lại bât chợt hiện lên một nụ cười, chỉ là nụ cười của hắn cực kỳ đáng sợ, làm cho người ta liếc mắt nhìn lại giống như linh hồn đều trở nên rung động.
- Giết bọn họ.
Bốn chữ đơn giản rơi vào trong tai tám đại Yêu Vương, cũng để cho tám đại Yêu Vương thoáng ngẩn ra, khi bọn họ vừa định lên tiếng khuyên can Diệp Hiên, nhìn lại thì thấy Diệp Hiên đang dùng một ánh mắt tàn nhẫn nhìn mình, tám đại Yêu Vương thông suốt tỉnh dậy, trên trán xuất hiện số lượng lớn mồ hôi lạnh, biết Diệp Hiên đang muốn để cho bọn họ biểu đạt lòng trung thành của mình.
- To gan, yêu vật nho nhỏ, dám bất kính đối với đại ca ta?
Chúc Long Vương chính là ngọn cỏ đầu tường, biết mình đã từng đắc tội qua Diệp Hiên, lúc này là cơ hội tốt để cho hắn biểu hiện, hắn lên tiếng rống giận, đi nhanh tới chỗ ba vị sứ giả.
Đối mặt sát cơ đáng sợ của Chúc Long Vương, sắc mặt ba vị sứ giả đại biến, Cóc tinh kia càng lui lại, run giọng nói:
- Chúc Long Vương... Ngươi... Ngươi muốn làm gì... Nếu như ngươi giết chúng ta.. Ngươi... Ngươi làm sao giao phó với đại vương nhà ta?
Nhắc tới ba vị Yêu Vương, Chúc Long Vương hơi biến sắc, khí tức cũng cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia kiêng kỵ, nhưng khi hắn cảm nhận được đôi mắt âm lãnh của Diệp Hiên, cơ thể bỗng nhiên run lên, kiêng kỵ nơi đáy mắt trực tiếp hóa thành hư không.
- Bất kính với đại ca ta, chết đi cho bản vương.
Ùng ùng!
Chúc Long Vương ra tay, một chưởng đánh ra, hư không nổ tung, trong nháy mắt đã đánh ba vị sứ giả nổ tung thành mưa máu, ba người ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng đều không có.
Chúc Long Vương ra tay chỉ ở một cái chớp mắt, khi các Yêu Vương còn lại tỉnh hồn muốn ra tay cũng đã muộn, cũng vào lúc này, bảy người hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi mắt hung ác nham hiểm của Diệp Hiên, điều này làm cho tâm thần bảy người run sợ, thầm hận vì sao không có sớm ra tay chút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận