Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1202 - Kinh Thư - Tiểu Đỉnh - Tru Thiên Kích



Chương 1202 - Kinh Thư - Tiểu Đỉnh - Tru Thiên Kích




- Diệp Hiên, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.
- A.
U vụ quấn thân, diệt thân thể hóa nguyên thần, Trương Hành kêu thảm thiết thê lương, thống khổ lăn lộn trong hư không, nhưng u vụ quấn quanh người hắn lại rất quỷ dị mà khủng bố, trực tiếp làm hắn hóa thành từng luồng khói đen tiêu tán trong thiên địa.
Yên tĩnh, im lặng, sự im lặng của cái chết.
Khi Trương Hành hồn phi phách tán ở giữa thiên địa, ba đại Quỷ Đế ở một bên đều đang run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập vẻ kính sợ không thể diễn tả thành lời.
Lúc này.
Vẻ mặt Diệp Hiên tươi cười, đối với cái chết của Trương Hành, hắn hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào, hắn không ngừng chơi đùa với tiểu đỉnh trong tay, vẻ hưng phấn trong mắt cực kỳ nồng đậm.
Chiếm được, rốt cục chiếm được, tiểu đỉnh thứ ba này chỉ mới nắm trong tay, đã cho hắn một loại cảm giác cực kỳ huyền ảo, phảng phất như bên trong đang thai nghén đồ vật không cách nào tưởng tượng.
- Diệp Thiên Đế, ba người ta đồng ý phát tâm ma huyết thệ, từ nay về sau đi theo Thiên Đế làm việc.
Bỗng nhiên, tam đại quỷ đế khom người bái lạy, điều này cũng làm cho Diệp Hiên suy nghĩ một hồi, sau khi thu tiểu đỉnh vào tu di không gian, hắn mới giương mắt nhìn về phía tam đại quỷ đế.
- Ta rất thích người thông minh, ba người các ngươi cũng rất thông minh.
Diệp Hiên gật đầu khen ngợi.
Nghe Diệp Hiên nói, sắc mặt tam đại Quỷ Đế vui vẻ hẳn lên, vẻ sợ hãi trong mắt rốt cục cũng lui ra, Diệp Hiên có thể khen ngợi ba người nói rõ đã tha mạng bọn họ, dù từ nay về sau sẽ bị Diệp Hiên nô dịch, nhưng như vậy dù gì cũng tốt hơn so với việc mất mạng.
Ông.
Tam đại Quỷ Đế liếc mắt nhìn nhau, sau đó trực tiếp phát hạ tâm ma huyết thệ, đưa một sợi linh hồn ấn ký của bản thân cho Diệp Hiên, từ nay về sau nếu bọn họ dám có lòng phản bội, cho dù cách nhau hàng tỷ vạn dặm, chỉ cần ý niệm của Diệp Hiên vừa động cũng có thể khiến bọn họ hồn phi phách tán mà chết.

Phong Đô thành, Yêu Vân Tiểu Trúc.
Yêu Vân Tiểu Trúc chính là đạo tràng Phong Đô Đại Đế chuẩn bị cho Diệp Hiên và Minh Hà lão tổ, hoàn cảnh nơi này cực tốt không có người quấy rầy, có thể nói là một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nước suối chảy thành dòng, âm trúc vờn quanh, một trận gió nhẹ thổi tới mang theo từng luồng sương trắng, Diệp Hiên và Minh Hà lão tổ ngồi đối diện nhau, giữa hai người bày một bàn cờ, bọn họ đang đánh cờ với nhau.
- Ngươi thua.
Diệp Hiên hạ cờ đen trong tay xuống, trên mặt hiện ra một nụ cười, mà Minh Hà lão tổ lại cười hắc hắc, tiện tay ném cờ trắng lên bàn cờ.
- Cờ đạo cùng lắng cũng chỉ là chút mánh khoé của hài đồng, lão tổ cũng khinh thường nghiên cứu đạo này.
Minh Hà lão tổ không phục, cờ đạo là hắn chỉ đọc lướt quá chứ không hiểu sâu, khi thua Diệp Hiên ba ván đương nhiên có chút không phục.
- Thiên địa như ván cờ, vạn vật là quân cờ, ván cờ này nhìn như nhỏ, nhưng trong đó lại cất giấu học vấn thâm sâu, nếu muốn làm người cầm cờ, cũng không đơn giản như vậy.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Nghe diệp hiên nói, Minh Hà lão tổ hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạo nói:
- Ngươi chỉ biết bày ra cái dáng vẻ sâu không lường được, nhưng bản lĩnh cũng rất lớn, lão tổ ta cũng bội phục bội phục.
Minh Hà lão tổ nói đến đây, thanh âm hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên có chút khó lường, nói:
- Tam đại Quỷ Đế bị ngươi thu phục, xem ra Trương Hành đã bị ngươi làm thịt, nói vậy bảo bối trong tay hắn cũng rơi vào trong tay ngươi nhỉ?
Diệp Hiên đi rồi trở về, khi trở về, tam đại Quỷ Đế cũng đi theo, Minh Hà lão tổ không cần đoán cũng biết kết quả của Trương Hành, nhưng đối với tiểu đỉnh trong tay Trương Hành, ký ức của Minh Hà lão tổ vẫn còn mới mẻ, càng có thể nói là mơ ước vô cùng.
Trương Hành có thể tiếp nhận một kích toàn lực của hắn, hoàn toàn dựa vào công lao của tiểu đỉnh, Minh Hà lão tổ đương nhiên để ý chỗ khác biệt của Tiểu Đỉnh, càng có tâm muốn đòi Diệp Hiên.
Đáng tiếc, đối với câu hỏi của Minh Hà lão tổ, Diệp Hiên vẫn chưa trả lời, hắn cũng đương nhiên nhìn ra vẻ tham lam trong mắt Minh Hà lão tổ.
- Diệp Hiên, chúng ta thương lượng đi, ngươi nhường tiểu đỉnh kia cho ta, vô số bảo bối của lão tổ sẽ cho ngươi tuỳ ý lựa chọn, cho dù Nguyên Đồ, A Tỳ hai kiếm trong tay ta cũng có thể đổi cùng ngươi.
Minh Hà lão tổ cười hắc hắc nói.
- Minh Hà, nếu là vật của hắn cho ngươi cũng không sao, đáng tiếc tiểu đỉnh này đối với ta cực kỳ quan trọng, ngươi chặt đứt phần tâm tư này đi.
Diệp Hiên nhíu mày, trực tiếp mở miệng cự tuyệt nói.
- Diệp Hiên, chúng ta quen biết nhiều năm, vật này....
Minh Hà lão tổ cũng không buông tha, càng không nhìn thấy vẻ không vui trên mặt Diệp Hiên, tiếp tục năn nỉ muốn Diệp Hiên nhường Tiểu Đỉnh cho hắn, chỉ là không đợi hắn nói xong, lại bị Diệp Hiên lạnh lùng cắt ngang nói:
- Minh Hà, ngươi tốt nhất không nên quên thân phận của ngươi, nếu không đừng trách bổn đế trở mặt không nhận người.
- Cái này...?
Minh Hà lão tổ bỗng nhiên ngẩn ra, rốt cục nhìn thấy Diệp Hiên nhíu chặt mày, sau đó hai tròng mắt vừa chuyển lại cười nói:
- Lão tổ ta chỉ đùa giỡn với ngươi một chút, nếu Diệp Thiên Đế yêu thích vật này, lão tổ ta đương nhiên không dám cưỡng cầu.
Minh Hà lão tổ rất thông minh, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Diệp Hiên âm trầm, lập tức biết mình chọc Diệp Hiên không vui, hơn nữa hắn và Diệp Hiên ngồi cùng một chiếc thuyền, đương nhiên cũng không muốn bởi vì một bảo vật không biết lai lịch mà trở mặt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận