Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 143 - Khai mở cánh cổng Diêm La địa ngục



Chương 143 - Khai mở cánh cổng Diêm La địa ngục




Nguyên Linh gầm nhẹ gầm hét lên:
-Diệp Hiên, ngươi không được điên, chuyện lục đạo luân hồi này tuyệt đối không phải chuyện đùa giỡn, cho dù là Thái Ất Kim Tiên cũng không dám đụng vào chút nào, nếu không thì nhất định sẽ rơi vào kết quả hình thần câu diệt.
- Ta chỉ muốn biết làm như thế nào để bước vào Diêm La địa ngục, không muốn nghe ngươi nói nói nhảm nhiều như vậy.
Diệp Hiên lạnh lẽo, âm thanh càng âm u đến tận cùng.
Làm sao Diệp Hiên không biết Diêm La địa ngục nguy hiểm?
Nhưng khi hắn nhớ lại khuôn mặt thương tâm gần chết của Diệp mẫu, thì cho dù nguy hiểm cũng trở nên không đáng để nhắc tới, hắn cũng nhất định phải đem mang linh hồn Diệp Linh Nhi về nhân gian.
Dù sao, Diệp Hiên sớm muộn phải rời khỏi Diệp mẫu, đi truy tìm con đường thông thiên hắn mong muốn, sau khi hắn rời khỏi, nếu như bên cạnh Diệp mẫu không có Diệp Linh Nhi làm bạn, chẳng lẽ phải làm một người cô độc đến cuối đời sao?
- Ngu xuẩn, ngươi có biết, dù cho ngươi có thể bước vào Diêm La địa ngục, mà khi ngươi nhiễu loạn lực lượng pháp tắc lục luân hồi đáng sợ kia, trong nháy mắt sẽ đánh ngươi hình thần đều diệt, là một phàm nhân, ngươi ngay cả mạng mình cũng không cần nữa sao?
Nguyên Linh triệt để bạo tẩu, lên tiếng nổi giận nói với Diệp Hiên.
- Ngươi không ngăn cản ta được.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng.
- Tốt tốt tốt!
Nguyên Linh nóng nảy có chút phát cuồng, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi đã muốn tìm cái chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, đây là pháp quyết khai mở Diêm La địa ngục, nếu ngươi có chuyện bất trắc, chớ nói ta không đi cứu ngươi.
Nguyên Linh bay thẳng đến chỗ Diệp Hiên đánh ra một mảnh huyết quang, thuận tay chiếu vào ngay trong óc Diệp Hiên, một bộ pháp quyết tối tăm không hiểu cũng bị Diệp Hiên ghi khắc trong đầu.
- Đa tạ.
Diệp Hiên từ trong hư không đứng dậy, bước ra một bước liền đường cũ trở về.
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên từ từ đi xa, khí tức Nguyên Linh âm trầm đáng sợ, cuối cùng vẫn lên tiếng hét lớn:
- Diệp Hiên, ngươi nhớ kỹ cho bản tôn, khi tính mệnh của ngươi hấp hối phải triệu hoán Tru Thiên kích, còn có khả năng cứu ngươi một mạng.
Nghe được nhắc nhở của Nguyên Linh, khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười quỷ dị, cả người cũng biến mất ở trong tầm mắt Nguyên Linh.
Ông!
Diệp Hiên rời khỏi, huyết hải vô tận lại cuồn cuộn, một hư ảnh màu đỏ xuất hiện ở bên cạnh Nguyên Linh, lạnh lẽo âm trầm nói:
- Ngươi điên sao, sao lại để cho hắn đi Diêm La địa ngục, ngươi cũng đã biết hắn đối với chúng ta quan trọng đến cỡ nào, nếu như xuất hiện chút sai lầm nào, ngươi và ta làm sao lại thấy được ánh mặt trời?
Đối với lời trách cứ của hư ảnh, khí tức Nguyên Linh âm lãnh, nói:
- Nếu như ta không nói cho hắn, chỉ sợ ta với hắn đã xảy ra một trận đại chiến, cái hậu quả này ngươi và ta càng không chịu nổi.
- Nhưng ngươi phải biết, tuy lục đạo pháp tắc ở vùng đất bị vứt bỏ tàn khuyết không đầy đủ, nhưng dù sao cũng là quy tắc thiên địa diễn hóa mà thành, cho dù ngươi và ta ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không dám nói có thể toàn lực chống đỡ được, nếu như hắn chết ở dưới sáu pháp tắc thì cái kia...
Hư ảnh màu đỏ lo lắng, càng là muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Yên tâm, hắn không chết được, dù sao Tru Thiên kích cũng chính là đại khí sát phạt vạn cổ, khi hắn gặp phải nguy hiểm, tất nhiên cũng sẽ đảm bảo được tính mạng của hắn, lần này hắn đi đến Diêm La địa ngục, cũng sẽ tiếp thu một chút giáo huấn, cho hắn biết biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Nguyên Linh cười lạnh không dứt, hiển nhiên hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn.
- Ngươi quá tự đại, ta thấy người này đại thế đã thành, mơ hồ không có thua khí thế như ngươi và ta năm đó, ngươi lại dám khẳng định như vậy, tất cả mọi chuyện của hắn đều ở giữa tính toán của ngươi?
Hư ảnh cười lạnh nói.
- Hanh…. Dù sao hắn cũng chỉ mới tu luyện bốn năm, mặc dù tâm cơ cực sâu, nhưng làm sao có thể so sánh với ngươi và ta? Yên tâm đi, không bao lâu nữa, ngươi và ta sẽ lần nữa xuất hiện lại tại Địa Tiên Giới.
Nguyên Linh cực kỳ tự tin, cũng để cho hư ảnh màu đỏ lắc đầu thở dài, lần nữa biến mất ở giữa huyết hải.
...
Thiên địa vô cực, nguyên thần hư không.
Một phen đàm luận giữa hai người, lại lần nữa toàn bộ rơi vào trong tai Diệp Hiên, sắc mặt Diệp Hiên vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đáy mắt lại xẹt qua một luồng khinh miệt.
Diệp Hiên có một bí mật cực lớn, cái bí mật này ngoại trừ chính hắn thì cũng không có bất kỳ người nào biết, đây cũng là con bài lớn nhất hắn chưa lật.
Cũng là bởi vì cái bí mật này mới để cho Diệp Hiên từ ban đầu đã biết, Nguyên Linh căn bản cũng không phải khí linh của Bất Tử Tiên Kinh, mà là một loại tồn tại nguyên thần ly thể.
Cái bí mật này có liên quan cùng Bất Tử Tiên Kinh, cũng là một phần kinh văn trọng yếu trong Bất Tử Tiên Kinh.
Bất Tử Tiên Kinh, theo thiên địa sơ khai đã tồn tại, ở thời gian mênh mông trôi qua, mặc dù người đạt được ái bộ phận kinh văn này không nhiều, nhưng cũng không phải số ít.
Nếu thật có thể tìm hiểu thông suốt Bất Tử Tiên Kinh, lại chỉ có một mình Diệp Hiên mà thôi.
Diệp Hiên có thể dung nhập hư không, không bị Nguyên Linh phát giác, là vì bí mật này.
Bất Tử Tiên Kinh —— cấm kỵ thiên!
Cái gì gọi là cấm kỵ thiên?
Không được thiên địa dung thân, không hiện trong mắt sinh linh, nghịch thời không cổ kim, loạn pháp tắc thiên địa, đây chính là cấm kỵ thiên.
Nếu như nói Bất Tử Tiên Kinh là một bộ bí pháp tu tiên chí cường, vậy cấm kỵ thiên trong đó, chính là chí cường trong chí cường, chẳng bao giờ chân chính hiển lộ giữa thế gian.



Bạn cần đăng nhập để bình luận