Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 108 - Nói lý (1)



Chương 108 - Nói lý (1)




- Sở giáo quan nói không sai, tuy Diệp tiên sinh ngài tu vi cường đại, chúng tôi không so với được ngài, nhưng cũng có không biết bao nhiêu hung đồ đều là chúng tôi tắm máu bắt được, còn có rất nhiều anh em chết ở mỗi lần nhiệm vụ.
- Không sai, tuy chúng tôi tu vi ở trong mắt Diệp tiên sinh rất yếu, nhưng mỗi người chúng tôi đều rất khắc khổ, cho tới bây giờ cũng không có buông lỏng qua tự mình tu luyện.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, có người đàn ông kia cầm đầu lên tiếng, rốt cục cũng có thành viên địa tổ bắt đầu phản bác Diệp Hiên, mà Thanh Long thấy một màn như vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi, chỉ là cũng không nói gì.
Hiển nhiên, thành viên địa tổ mỗi ngày khắc khổ tu luyện, Thanh Long đều thấy ở trong mắt, tuy hắn rất bội phục tu vi Diệp Hiên, nhưng ở nơi này nói như thế, hắn cũng không tin như lời Diệp Hiên nói.
- Sở giáo quan, sao ông lại có thể nói chuyện cùng Diệp tiên sinh như thế chứ?
Thanh Long giả vờ trách cứ.
- Tổ trưởng, tôi chỉ lấy chuyện luận chuyện mà thôi.
Sở Thiên Hà ngạo nghễ nói.
Diệp Hiên là người phương nào, hắn là tu tiên giả, tâm thần mẫn cảm cỡ nào, hắn làm sao có thể nhìn không ra tình huống thời khắc này, nếu bọn người Thanh Long đã không tin những gì mình nói, vậy hắn cũng không cần phải giải thích nữa.
Nhưng giữa lúc Diệp Hiên không muốn quấn quýt việc này nữa, Sở Thiên Hà lại lần nữa cười lạnh nói:
- Bên ngoài nghe đồn Diệp khách khanh hư hư thực thực là cao thủ Tiên Thiên, Sở mỗ bất tài, cổ võ tu vi chỉ là tông sư cảnh, đời này còn chưa từng thấy qua cao thủ Tiên Thiên, bây giờ muốn lãnh giáo ngài hai chiêu.
Sở Thiên Hà nhao nhao muốn thử, tức thì làm cho sắc mặt Thanh Long trở nên lạnh lẽo, trực tiếp khiển trách:
- Sở giáo quan, ngươi không phải đối thủ của Diệp tiên sinh, còn không lui xuống ngay cho tôi, sao lại không có quy củ như thế?
Đáng tiếc, dưới sự răn dạy của Thanh Long, Sở Thiên Hà chỉ cười lạnh nhìn Diệp Hiên, sự khiêu khích cực kỳ rõ ràng.
- Tổ trưởng Thanh Long, cậu một mạch nói Diệp tiên sinh tu vi khó lường, hôm nay Diệp tiên sinh đến đây, có thể cho chúng tôi được tận mắt thấy hay không?
- Đúng vậy, hiện tại thành viên bảy nhóm đều cười tổ chúng ta, nói tổ trưởng Thanh Long tìm một người trẻ tuổi làm khách khanh địa tổ, càng nói Diệp tiên sinh chính là có quan hệ với phía trên, mới ngồi lên được cái vị trí khách khanh tổ chúng ta này.
Mỗi bên dồn dập nghị luận, thành viên địa tổ cũng bắt đầu ồn ào đứng lên, mà điều này cũng làm cho sắc mặt Thanh Long trở nên âm trầm, trực tiếp muốn lên tiếng răn dạy bọn họ.
Nhưng không chờ Thanh Long mở miệng, Diệp Hiên lại nhìn về phía Sở Thiên Hà, bình tĩnh nói:
- Từ lúc tôi tới đây, ông một mực tạo thế nhằm vào tôi, tuy tôi không biết vì sao, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự không phục trong mắt ông.
- Không sai, tôi chính là không phục cậu, cậu thì có thể làm gì?
Sở Thiên Hà rất thức thời, trực tiếp thừa nhận theo như lời Diệp Hiên nói.
- Ha ha.
Diệp Hiên cười, hắn cười thật, chỉ là loại nụ cười này lại hơi lộ ra âm u, cũng để cho Sở Thiên Hà bất chợt căng thẳng, đôi mắt cũng xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
- Con người của tôi rất nói đạo lý, chỉ là người không phục tôi, đều đã trở thành người chết, không biết ông có muốn thử xem hay không?
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Bá liệt sắc bén, như một ngọn núi lớn đè lên người, bốn chữ khiêm tốn khiêm tốn này, ở trên người Diệp Hiên căn bản không thể hiện ra được.
Mà khi Diệp Hiên nói xong, cũng để cho thành viên Địa tổ náo động lên tiếng, càng là dồn dập ồn ào, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Sở Thiên Hà.
Kỳ thực, Sở Thiên Hà đang cố gắng nhằm vào Diệp Hiên, cũng là bởi vì chức vị khách khanh địa tổ này khoảng mười năm qua, đây cũng là mục tiêu hắn phấn đấu nhiều năm tới nay, nhưng lại bị Diệp Hiên nửa đường lấy mất, như vậy làm sao có thể làm cho hắn cam tâm?
Sở Thiên Hà cũng hiểu rõ, Diệp Hiên có thể làm khách khanh Địa tổ, thực lực tuyệt không phải gối thêu hoa, nhưng hắn cũng tin tưởng mình chính là cổ võ tông sư, có lẽ không thể thắng được Diệp Hiên, nhưng chỉ cần đánh ngang tay cùng đối phương, cái này cũng sẽ làm cho Diệp Hiên rất mất mặt.
Sở Thiên Hà nghĩ rất hiểu rõ, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn đều kiếm đủ bộ mặt, điều này cũng làm cho hắn liên tục cười lạnh nói:
- Mạnh miệng thì ai cũng biết nói, hy vọng Diệp khách khanh một hồi đừng khóc quá thảm…
Sở Thiên Hà đi nhanh vào đài diễn võ, càng là quay đầu nhìn về phía Diệp Hiên, khuôn mặt trên cũng hiện ra nụ cười dữ tợn.
- Diệp tiên sinh, thủ hạ lưu tình.
Thanh Long lo lắng lên tiếng, rất sợ Diệp Hiên muốn lấy mạng Sở Thiên Hà.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không đáp lại chút nào, trên khuôn mặt thủy chung mang theo một nụ cười, lúc bước ra một bước, chợt xuất hiện ở trước người Sở Thiên Hà, cũng để cho người này biến sắc, càng là liên tục lùi bước, giữ vững đầy đủ khoảng cách an toàn với Diệp Hiên.
Diệp Hiên làm thế nào xuất hiện ở trên đài, Sở Thiên Hà cũng không thấy rõ ràng, không chỉ là hắn không có thấy rõ ràng, mà bao gồm cả Thanh Long cùng thành viên địa tổ cũng là như vậy.
Chỉ là Sở Thiên Hà không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái, trên trán lại càng đổ đầy mồ hôi, sau lưng cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trong lòng đã hiện lên ý hối hận.
Người làm thợ săn lâu năm, nhìn một đốm đã biết toàn thân báo, Sở Thiên Hà rất hiểu rõ, chỉ bằng đối phương xuất hiện ở trước người hắn thần không biết quỷ không hay, nếu như trực tiếp công kích hắn, hắn tuyệt đối không phản ứng kịp.
- Diệp... Diệp tiên sinh thân pháp thật tốt!
Sở Thiên Hà cười gượng lên tiếng, nhưng nếu như lắng nghe sẽ phát hiện, giọng của hắn có chút rung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận