Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 847 - Ba vạn năm thời hạn (2)



Chương 847 - Ba vạn năm thời hạn (2)




Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, tiếng trầm thấp mà ngưng trọng, khi Thân Công Báo nghe được lời nói của Diệp Hiên, sắc mặt hơi đổi, bởi vì hắn hoàn toàn không nghe được ý kính sợ Thánh nhân nào từ trong lời nói của Diệp Hiên.
- Thiên Đế, Thông Thiên giáo Chủ là Tam Thanh Thánh nhân, nếu ngài tiến vào Bích Du cung nhất định phải giữ lễ đệ tử, tuyệt đối không thể nói chuyện như bây giờ.
Thân Công Báo nhắc nhở.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như cũng không nghe được Thân Công Báo nhắc nhở, hắn nhìn về ba mươi ba trọng Thiên Đình phía xa, giống như nhìn thấy một người đang nhìn xuống hắn, một nụ cười hiện ra từ khóe miệng hắn.
- Đi thôi, hắn đã đang chờ ta.
Diệp Hiên khẽ nói lẩm bẩm.
Thiên Đế không hiển, vạn vật không còn tăm hơi.
Một ngày qua đi, tam thập tam trọng Thiên Đình không còn vết tích của Diệp Hiên, chỉ là không ai biết, ở trên tinh không cổ đạo thông tới bên ngoài tam thập tam trọng thiên, hai thân hình đang cưỡi mây mà đi.
...
Thái Hạo tinh không, tinh thần đầy trời.
Một cái la bàn, một đạo tiên quang, trải ra một con đường cổ xưa màu xanh, thông thẳng đến sâu trong tinh không thần bí, thỉnh thoảng có sao băng từ xẹt qua bên người Diệp Hiên, càng phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.
Diệp Hiên đi dạo trên con đường cổ màu xanh, Thân Công Báo cầm la bàn dẫn đường ở phía trước, muốn đi Bích Du cung ngoại trừ Chuẩn Thánh, cũng chỉ có tinh không la bàn trong tay Thân Công Báo mới có thể chỉ đường cho hai người.
Ba vạn năm, Diệp Hiên đặt cho mình một mục tiêu, hắn muốn trong vòng ba vạn năm có thể bước vào Chuẩn Thánh, mà hắn hiện tại tuy là Đại La ngũ trọng thiên, khoảng cách với mục tiêu này rất xa vời, mà người duy nhất hiện tại có thể giúp hắn cũng chỉ có Thông Thiên giáo Chủ.
Tinh hải dâng trào, tinh thần vô tận, lộ trình đi tới Bích Du cung cực kỳ dài, cho dù có Thân Công Báo dẫn đường ở phía trước, nhưng hai người đi chừng một ngàn năm.
Ầm ầm.
Hỗn độn tinh hải ầm ầm rung động, cổ đạo màu xanh biến mất không thấy, một tòa điện vũ chìm nổi trong hỗn độn tinh hải, cảnh tượng trước mắt chiếu vào trong mắt Thân Công Báo, sắc mặt hắn hiện ra vui vẻ, đáy mắt càng lộ ra cực kỳ hưng phấn.
- Thiên Đế, phía trước chính là Bích Du cung, chúng ta nhanh chóng đi tới đó đi.
Thân Công Báo nói chuyện, cưỡi tường vân bắn nhanh tới Bích Du Cung, đôi mắt Diệp Hiên hơi híp lại đi theo phía sau, hai người biến mất trong bầu trời đầy sao mênh mông.
Sâu trong tinh hải, cung điện nguy nga.
Một tấm biển, chữ vàng viền đen, ba chữ lớn Bích Du Cung mạnh mẽ mà có lực xuất hiện.
Đủ loại khí thế sát phạt, ba chữ đơn giản nhưng chói mắt đến cực điểm, để cho người ta không cách nào nhìn thẳng, từng luồng ánh sáng hỗn độn màu lam lưu chuyển trên biển, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách như trời như đất.
Một cánh cổng thanh đồng loang lổ mà cổ xưa nở rộ khí tức vạn cổ tang thương, theo một tiếng ầm ầm lớn truyền đến, cả cánh cổng thanh đồng đang phát sáng, thế mà từ từ mở ra.
- giáo chủ có chỉ, mời Thiên Đế vào.
Hai gã đạo đồng đi ra từ trong cửa lớn, hai người làm ra thủ thế mời Diệp Hiên, sau đó đứng ở hai bên cửa ngõ, chờ Diệp Hiên tiến vào Bích Du cung.
- Thiên Đế, lão thần ở ngoài điện chờ, ngài tự mình tiến vào là được.
Thân Công Báo thấp giọng nhắc nhở, lại cởi Tuyệt Tiên kiếm ra đưa cho Diệp Hiên, vật này là linh bảo của Thông Thiên giáo Chủ, hiện tại hai người đi tới Bích Du cung, đương nhiên trả vật này lại cho Thông Thiên giáo Chủ.
Diệp Hiên cầm tuyệt tiên kiếm trong tay, hắn chậm rãi xuyên qua cánh cửa thanh đồng tiến vào Bích Du cung, theo một tiếng ầm ầm vang lên, đại môn bằng đồng dần dần khép lại, Diệp Hiên cũng biến mất trong Bích Du cung.

Bích Du cung.
Trên dưới bốn phương, hư vô tương sinh, chỉ có một chùm ánh sáng hỗn độn chỉ dẫn phương hướng cho Diệp Hiên, hắn đang đi về phía trước, thỉnh thoảng đánh giá đạo tràng Thánh nhân, nhưng bốn phương ngoại trừ khí tức hỗn độn hư vô lưu chuyển, ngay cả một sinh linh Diệp Hiên cũng không có nhìn thấy.
Có lẽ một canh giờ, có lẽ một năm, Diệp Hiên không biết mình đi bao lâu ở Bích Du cung, cho đến khi phía trước có một chút ánh sáng nở rộ, một cánh cửa màu xanh cũng hiện ra trước mắt hắn.
Ông!
Từng luồng khí tức hỗn độn đập vào mặt, cửa lớn màu xanh như vòng xoáy chuyển động, giống như thông đến một chỗ thần bí, làm cho người ta có một loại cảm giác mênh mông rộng lớn.
Không có bất kỳ do dự nào, cũng không có bất kỳ chần chờ nào, đôi mắt Diệp Hiên híp lại, bước một bước vào cửa lớn màu xanh, bởi vì Diệp Hiên biết sau cánh cửa này, một trong Tam Thanh - Thông Thiên giáo Chủ ở đây, cũng là người duy nhất có thể trợ giúp hắn.
...
Ào ào à.
Dòng suối liên miên không dứt, gió mát thổi qua, khi Diệp Hiên mở hai mắt ra, bản thân đang ở trong một mảnh non xanh nước biếc.
Chim hót hoa nở, mùi cỏ xông vào mũi, từng gốc cây cổ tùng mọc lên, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo truyền đến, chỉ thấy một dòng suối nhỏ trong suốt chậm rãi chảy, còn có một căn nhà cỏ ở phía trước.
Trước nhà cỏ có một mảnh đất canh tác, trên đất canh tác có một người, chỉ là người này đưa lưng về phía Diệp Hiên, đang vung cuốc cày ruộng, Diệp Hiên nhìn không rõ diện mạo của hắn như thế nào.
Đạp - Đạp - Đạp.
Diệp Hiên đi dạo về phía trước, theo mỗi một bước chân của hắn rơi xuống, tiếng bước chân đều vang lên ở phương thiên địa này, cho đến khi Diệp Hiên đi tới phía sau người này, người này vẫn như cũ đang cày ruộng, cũng không có nửa điểm ý tứ muốn xoay người, giống như không có phát hiện Diệp Hiên đến.
Yên lặng như tờ, thiên địa không tiếng động.



Bạn cần đăng nhập để bình luận