Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1814: Vạn Linh đối thoại

Chương 1814: Vạn Linh đối thoại
Đáng tiếc, hôm nay hắn hết lần này tới lần khác gặp Diệp Hiên, một Diệp Hiên đã có chiến lực tăng vọt.
Một chit.
Răng rắc.
Diệp Hiên vẻn vẹn điểm ra một chỉ, một chỉ này tựa như muốn chặt đứt vạn cổ thanh thiên, một chỉ này tựa như có thể phá diệt cổ kim, Táng Thiên Thần Chỉ ầm ầm đánh nát Âm Dương bảo bình, dư uy không giảm giết tới Cơ Âm Dương.
Răng rắc!
Tám vạn dặm hư không nháy mắt bị xé rách, dị tượng thiên đốt trời xuyên qua không trung, một chỉ này của Diệp Hiên quá mức khủng bố, sắc mặt Cơ Âm Dương trong nháy mắt âm trầm, âm dương thần quang ầm ầm bộc phát quanh thân, hai tay cuồng bạo đánh tới phía trước.
Phanh!
Nổ vang kình thiên, sơn hà lật đổ, hai người bộc phát ra uy lực làm cho phương thiên địa này cuồng bạo rung động, Cơ Âm Dương bước vào Dương Sinh cảnh quả nhiên khủng bố, hắn ngăn cản được một kích bá đạo này của Diệp Hiên.
- Ta muốn mạng của ngươi.
Cơ Âm Dương nổi giận gầm thét, âm dương nhị khí cực kỳ thăng hoa, hắn không tin mình âm dương hợp nhất còn không phải đối thủ của Diệp Hiên, nhất định phải chém giết Diệp Hiên ngay tại chỗ.
- Có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ hai, nếu ngươi muốn muốn chết, vậy ta sẽ tiễn ngươi lên đường.
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, ánh mắt nhìn về phía Cơ Âm Dương cực kỳ bình tĩnh.
Giờ phút này Diệp Hiên không lo không sợ, cho dù ở trong Vạn Linh Thiên Điện cũng như thế, hắn không dám nói có thể đối địch với đại nhân vật Dương Sinh cảnh trở lên, thế nhưng trong đồng cảnh giới, hắn tin tưởng mình chính là tồn tại vô địch.
Nói một câu có chút cuồng vọng, cho dù nửa bước Vấn Đạo ở đây, bằng một thân chiến lực này của hắn cũng không sợ hãi, chứ đừng nói đến Cơ Âm Dương.
- Ngươi phải trả giá cho sự kiêu ngạo của ngươi, và cái giá này chính là… Chết.
Cơ Âm Dương tức giận ngập trời.
Trong miệng lẩm bẩm, thiên địa tám phương đều dần dần mờ mịt, còn có từng hỏa sắc yên vân mơ hồ tràn ra trên người, một cỗ ba động cực kỳ khủng bố đang mơ hồ nở rộ.
Hiển nhiên, Cơ Âm Dương đang ấp ủ đại thuật cực kỳ khủng bố, có lẽ là lá bài tẩy dưới đáy hòm của hắn.
- Dừng tay.
Chợt, tại thời điểm sắp bộc phát một trận đại chiến, một âm thanh tang thương vang lên, một cỗ uy năng như trời như đất tràn tới, trong nháy mắt xóa tan đại thuật mà Cơ Âm Dương chuẩn bị.
- Bái kiến Vân lão!
Chỉ thấy một lão giả thân hình gầy gò đang tản bộ đi đến, quanh thân hắn cũng không có bất kỳ khí tức nào, giống như chỉ là một lão giả lớn tuổi bình thường, nhưng sự xuất hiện của hắn lại làm cho sắc mặt mọi người Vạn Linh thiên điện ở đây biến đổi, nhao nhao khom người chào hỏi, cho dù Cơ Âm Dương và Tử Linh cũng không ngoại lệ.
- Thiên chủ có lệnh, triệu Diệp Hiên vào Vạn Linh Thiên Cung gặp mặt.
Vân lão thản nhiên lên tiếng, đôi mắt hắn khô tịch vô thần khẽ đánh giá Diệp Hiên, không liếc mắt nhìn những người khác một cái.
- Vân lão, người này dám xông vào Vạn Linh Thiên Điện ta, hắn và ta từng có thù giết người, ta...
Cơ Âm Dương gấp gáp.
- Ồn ào!
Vân lão đột nhiên quát to, vung vẫy ống tay áo, chỉ thấy Cơ Âm Dương trong nháy mắt bị đánh bay, ngay cả lực lượng ngăn cản cũng không có.
- Thiên chủ hạ pháp chỉ, nào cho phép ngươi nhiều lời?
Vân lão lạnh lùng nói.
- Vân lão thứ tội, đệ tử không dám.
Khóe miệng Cơ Âm Dương tràn máu, vội vàng khom người thi lễ, chỉ là hận ý trong mắt ngưng tụ như thực chất, nhưng hắn chỉ có thể ẩn nhẫn.
- Chờ, các ngươi đều chờ đó cho ta, đợi Cơ Âm Dương ta bước vào Vấn Đạo Bất Hủ, những cẩu vật trước kia khi nhục ta, ta sẽ giết chết từng tên một.
Cơ Âm Dương điên cuồng gào thét trong lòng, giờ phút này hắn không chỉ hận Diệp Hiên, ngay cả Vân lão này cũng bị hắn hận, bất đắc dĩ thay, hắn còn trẻ, một thân tu vi không thể so sánh với lão gia hỏa này.
- Diệp Hiên, Thiên chủ ở trong Vạn Linh thiên cung chờ ngươi, đi theo ta.
Vân lão chào Diệp Hiên một tiếng, sải bước đi về phía Vạn Linh thiên cung, Diệp Hiên mỉm cười, chậm rãi đuổi theo Vân lão, cả người biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
- Chờ ta.
Cơ Bích Dao nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo Diệp Hiên, chỉ để lại đám người Tử Linh, Cơ Âm Dương tại chỗ, tâm tình mỗi người đều rất phức tạp.
Vạn Linh thiên cung.
Tuyên cổ trường tồn, rộng rãi vĩ ngạn, đây nhìn như là một cung điện bình thường, nhưng đại đạo pháp tắc tràn ngập làm cho người ta sinh lòng kính sợ, giống như trong tòa cung điện cổ xưa này có một tồn tại vô thượng, làm cho người ta không dám sinh ra ý khinh nhờn.
- Diệp Hiên, đi vào đi.
Ầm ầm.
Đại môn Vạn Linh Thiên Cung ầm ầm mở ra, Vạn Linh ánh sáng mơ hồ tràn ra, càng có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh ngồi xếp bằng ở sâu trong Vạn Linh thiên cung, đôi mắt thâm thúy kia đang nhìn Diệp Hiên từ xa.
- Đa tạ.
Diệp Hiên mỉm cười, sải bước tiến vào Vạn Linh thiên cung, sắc mặt Cơ Bích Dao đột biến, bước nhanh đi theo phía sau Diệp Hiên.
- Nữ oa nhi, Thiên Chủ chỉ triệu gặp một mình hắn, ngươi ở ngoài chờ đi.
Vân lão điểm ra một chỉ, định Cơ Bích Dao tại chỗ, mặt mày hắn rũ xuống, tĩnh tâm chờ ở bên ngoài.
Trong Vạn Linh thiên cung.
Diệp Hiên chậm rãi đi từng bước về phía thân ảnh phía trước, trên mặt thủy chung lộ ra một nụ cười, cho dù thân ảnh phía trước này tràn ngập khí tức chí cường, cho hắn một loại áp lực cực kỳ khủng bố, nhưng không thể nhiễu loạn tâm cảnh của hắn một chút.
- Ngươi rất có dũng khí, dám tự mình xuất hiện ở trước mặt ta, hơn nữa to gan làm bậy đến mức giết người Vạn Linh thiên điện ta.
Vạn Linh chi chủ xua tán hào quang, hắn từ từ xoay người nhìn về phía Diệp Hiên, cả người vẫn chưa nở rộ bất kỳ khí tức chí cường nào, giống như một lão bằng hữu đang nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận