Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1347 - Đúng hạn mà tới.



Chương 1347 - Đúng hạn mà tới.




Ầm ầm.
Cửu Thiên Nhược Thủy gào thét tinh không, trong nháy mắt bao phủ Lý U Vân, lực lượng màu đen ăn mòn đáng sợ không ngừng ăn mòn mỗi một tấc máu thịt của hắn, càng làm cho Lý U Vân thống khổ gào thét ở trong Cửu Thiên Nhược Thủy.
- Một vạn năm, còn có một vạn năm.
La Hầu nhìn Lý U Vân chịu khổ, hắn thấp giọng lẩm bẩm.
- Diệp Hiên, một vạn năm sau, trò chơi giữa ngươi và ta mới có thể chân chính bắt đầu, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.
......
Cùng một lúc.
Diêm La địa phủ, mười tám tầng địa ngục.
- A.
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến, chỉ thấy ở trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, Lâm Phi Vân đang thê lương hét thảm thiết, máu thịt của hắn đều bị nham thạch nóng chảy ăn mòn, ngoài thân đang nứt ra như mạng nhện.
- Lâm Phi Vân, ngươi còn một vạn năm thời gian, ngươi hiện tại ngay cả Chuẩn Thánh cũng không có bước vào, ngươi thật đúng là phế vật.
Phía trên dung nham, Cố Bắc Thần và Hoàng bàn tử sóng vai đứng cạnh nhau. Cố Bắc Thần cầm một cây roi dài màu đen, từng tia sấm sét lấp lánh trên roi. Cố Bắc Thần vẫy vẫy, không ngừng quất về phía Lâm Phi Vân.
- A.
Đây là Đả Thần Tiên, chuyên đánh thần linh tiên nhân, mỗi một roi rơi xuống đều có thể tạo thành thương tổn cực lớn cho Lâm Phi Vân.
Đương nhiên, Cố Bắc Thần và Hoàng bàn tử sẽ không để Lâm Phi Vân chết. Hai người còn có kim đan bàn đào do Diệp Hiên ban tặng, đủ để chữa trị thương thế của Lâm Phi Vân.
Mười tám tầng địa ngục.
Lâm Phi Vân bị đưa đến mười tám tầng địa ngục tu luyện ước chừng một vạn năm. Vạn năm nay, hắn mỗi ngày đều sống không bằng chết, ngoại trừ tu luyện chính là điên cuồng tu luyện, bởi vì một vạn năm sau chính là ngày hắn quyết chiến cùng Lý U Vân, cho nên hắn tự nhủ tuyệt đối không thể thua.
- Theo mệnh lệnh của tiên sinh, ngày mai qua đi, hai người bọn ta sẽ mang ngươi vào lục đạo luân hồi, còn lại một vạn năm ngươi phải trải qua lục đạo luân hồi, nếu ngươi không thể kiên trì được, vậy ngươi sẽ chết ở trong lục đạo luân hồi đi.
Cố Bắc Thần lạnh lùng lên tiếng.
- Hai vị huynh trưởng yên tâm, Phi Vân nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sư tôn, nhất định sẽ bước vào Chuẩn Thánh.
Lâm Phi Vân gào thét ở trong nham thạch nóng chảy.
- Nhớ kỹ, trận chiến một vạn năm sau, ngươi tuyệt đối không thể thua, nếu ngươi thua, ngươi sẽ hồn phi phách tán mà chết, vạn thế không được siêu sinh.
Hoàng bàn tử âm lãnh lên tiếng.
- Phi Vân nhớ kỹ, ta nhất định sẽ giết Lý U Vân, tuyệt đối sẽ không bại trong tay hắn.
Lâm Phi Vân nổi giận gầm lên liên tục, Bất Tử Tiên Kinh đang cuồng bạo vận chuyển.
......
Thời gian như nước, thoáng qua liền mất, vạn cổ vội vã, thời gian trôi nhanh.
Lại một vạn năm trôi qua, thiên địa tam giới bình tĩnh không gợn sóng, trong Thiên Tôn cung tam thập tam trọng thiên, Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra.
Ầm ầm.
Đôi mắt Diệp Hiên tựa như bầu trời vạn cổ, một đôi pháp nhãn chiếu phá giới hạn, từng đợt thời không chi lực quanh quẩn quanh người, thân hình hắn đang ngồi xếp bằng chậm rãi đứng lên, đại môn Thiên Tôn cung ầm ầm mở ra, Diệp Hiên chậm rãi đi ra khỏi cung.
Trời đất yên tĩnh, vạn pháp im lặng.
Khi Diệp Hiên đi ra khỏi Thiên Tôn cung, từng ngôi sao lóng lánh trên đỉnh đầu hắn, từng đạo tinh hà bay qua từ tinh không, còn có từng đạo thần lôi nổ vang.
- La Hầu, kỳ hạn vạn năm đã đến, ta ở Thiên Đình chờ ngươi.
Tam Giới chấn động, vạn linh run rẩy, giọng nói của Diệp Hiên quanh quẩn ở thiên địa tam giới.
Trong khoảng thời gian ngắn, quần tiên yêu vương trong tam thập tam trọng Thiên Đình kinh ngạc nhìn nhau, ngay cả Tử Vi tọa trấn trong Thiên Đế cung cũng biến sắc.
Trên cửu trọng thiên.
La Hầu một thân hắc y chắp hai tay sau lưng, Lý U Vân khom người ở bên cạnh, trải qua vạn năm ma luyện, Lý U Vân rốt cục bước vào Chuẩn Thánh cảnh, càng tu thành Hồng Trần Chiến Thể.
- Đồ nhi, trận chiến này phải xem ngươi.
La Hầu lạnh nhạt lên tiếng.
- Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ giết Lâm Phi Vân, tuyệt đối sẽ không phụ ân bồi dưỡng của sư tôn.
Lý U Vân khom người bái lạy La Hầu.
- Được, chúng ta đi thôi.
La Hầu mỉm cười, dưới chân dâng lên một đám mây đen, mang theo Lý U Vân lao đến tam thập tam trọng Thiên Đình mà đến.
Trước Thiên Tôn cung.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong hư không, cả người đều hiện ra tiêu tan bất định, hắn mơ hồ vặn vẹo ở trong thiên địa, hai vạn năm trôi qua, hắn càng thêm hiện ra vẻ sâu không lường được, một thân tu vi càng đi đến đỉnh phong của thiên đạo ngũ kiếp, khoảng cách đến thiên đạo lục kiếp cũng vẻn vẹn chỉ kém một bước.
- Sư tôn.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ba tia sáng từ chân trời phương xa bắn tới, theo ba đạo ánh sáng tiêu tán, chỉ thấy ba người Hoàng bàn tử hiện ra, Lâm Phi Vân càng khom người hướng Diệp Hiên bái một cái.
- Không tệ, trong vòng ba vạn năm bước vào Chuẩn Thánh, ngươi cuối cùng cũng không làm ta thất vọng.
Diệp Hiên thản nhiên nhìn Lâm Phi Vân một cái, nói.
- Nếu không có sư tôn khổ tâm bồi dưỡng thì không có Lâm Phi Vân ta hôm nay, trận chiến này, đệ tử nhất định sẽ giết Lý U Vân, tuyệt đối không làm cho sư tôn thất vọng.
Lâm Phi Vân âm trầm lên tiếng.
- Lâm Phi Vân, ngươi cũng không sợ gió thổi đầu lưỡi, hôm nay ta muốn xem ai giết ai.
Ầm ầm.
Mây đen che trời che đất lan tràn đến, chỉ thấy bên trên mây đen đầy trời, La Hầu đang mang theo Lý U Vân tản bộ đi về phía Diệp Hiên, người nói chuyện chính là Lý U Vân.
- Diệp đạo hữu, nhiều năm không gặp, ta nhớ ngươi rất nhiều.
La Hầu tản bộ đi về phía Diệp Hiên, mà ánh mắt Lý U Vân đỏ ngầu nhìn về phía Diệp Hiên, thù hận nồng đậm ngưng tụ như thực chất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận