Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 719 - Ý chí thiên đế, chém tận giết tuyệt



Chương 719 - Ý chí thiên đế, chém tận giết tuyệt




Trên Thái Hư phong, Thái Hư chân nhân khom người từ trong đạo cung đi ra, trước người lại có Tuyết Cơ, khi Tuyết Cơ nhìn thấy chân dung trên bầu trời, cả người cũng hơi ngây dại.
- Bần đạo Thái Hư chân nhân bái kiến Diệp Thiên Đế.
Thái Hư chân nhân suất lĩnh đệ tử môn nhân quỳ xuống, trán chạm đất không dám nâng lên.
- Tuyết Cơ, đến đây!
Đáng tiếc, nhìn Thái Hư chân nhân đại lễ bái lạy, Diệp Hiên cũng không nhúc nhích, hắn không nhúc nhích ngồi trong pháp giá Thiên Đế, mở hai mắt ra, phất phất ống tay áo để thiên địa biến ảo phong vân, một đạo tiên vân nâng thân hình Tuyết Cơ bay về phía hắn.
Trên bầu trời.
Tuyết Cơ mờ mịt đi tới bên người Diệp Hiên, khi nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Hiên, đôi mắt mờ mịt dần dần tập trung, hốc mắt nhất thời trở nên đỏ hồng, nước mắt ủy khuất của mấy ngàn năm qua cuối cùng tràn ra hốc mắt.
- Sư thúc!
Tuyết Cơ cúi đầu muốn bái, nhưng không đợi nàng có hành động, Diệp Hiên ôn nhuận cười, phất tay để Tuyết Cơ không cách nào cúi bái, tự mình đi ra từ Thiên Đế pháp giá, có chút cưng chiều xoa xoa đầu Tuyết Cơ.
- Bạch y huynh là bạn thân của ta, ngươi là đồ nhi của hắn, đó chính là thân nhân của Diệp Hiên ta, mấy ngàn năm qua để ngươi chịu ủy khuất.
Diệp Hiên thở dài nói.
- Không... Không... Tuyết Cơ không có bất kỳ ủy khuất nào.
Mấy ngàn năm trôi qua, Tuyết Cơ gặp lại Diệp Hiên, giống như nhìn thấy thân nhân duy nhất, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười đã lâu không gặp.
- Thiên Đế ở trên, Thái Hư đạo môn ta thật không biết Tuyết Cơ tiên tử là sư điệt của thiên đế, môn hạ xuất hiện nghiệt đồ mới làm ra chuyện lớn bất kính, hiện tại nghiệt đồ đã bị bần đạo phế bỏ tu vi, càng cắt đứt tứ chi, hiện giao cho Thiên Đế trách phạt, kính xin Thiên Đế dập tắt lửa giận lôi đình.
Thái Hư chân nhân hèn mọn dập đầu, càng sai người kéo hai thầy trò Thanh Sơn đạo nhân như chó chết ra ngoài, giống như rác rưởi ném trên Thái Hư phong, hiển nhiên đang hướng Diệp Hiên bồi tội.
- Thái Hư đạo môn lại dám phạm thượng, tru diệt cả môn mới có thể hết tội.
Vong Tình Tà Tiên, tu vi Đại La tam trọng thiên, càng là đại thần thông giả nổi danh trong tà ma hai đạo, từ khi nương nhờ Diệp Hiên tới nay, vẫn luôn muốn biểu hiện lòng trung thành của mình ở trước mặt của Diệp Hiên, vào thời khắc này giận dữ mắng chửi, ánh mắt nhìn về phía Thái Hư chân nhân cũng hiện ra sát khí cực kỳ âm lệ.
Không chỉ Vong Tình Tà Tiên, một vị Tuần Thiên Sứ khác là Thạch Cơ nương nương khác cũng lạnh lùng lên tiếng, bất cứ lúc nào đều muốn ra tay diệt Thái Hư đạo môn, chứ đừng nói Chu Thiên Nhị Thập Bát Tinh Túc đang nở rộ uy năng đáng sợ, chỉ chờ Diệp Hiên ra lệnh một tiếng, trong khoảnh khắc sẽ tiêu diệt trăm vạn dặm Thái Hư sơn mạch, để cho Thái Hư đạo môn từ nay về sau tiêu tán ở trong thiên địa.
- Tiên tử cứu mạng.
Một màn như thế làm cho sắc mặt Thái Hư chân nhân trắng bệch, cất tiếng cầu tình với Tuyết Cơ, hy vọng Tuyết Cơ có thể giúp bọn họ cầu tình với Diệp Hiên, để bọn họ tránh khỏi đại kiếp nạn diệt môn.
Tuyết Cơ, đồ đệ của Liễu Bạch Y, tâm tính vốn lương thiện, tuy nàng biết Thái Hư chân nhân vừa rồi có lòng muốn giết chết nàng, nếu như không phải Diệp Hiên đến, chỉ sợ nàng cũng phải chết ở nơi này.
Tuyết Cơ còn nhìn không được người khác chết thảm, làm cho mặt nàng có vẻ không đành lòng, thấp giọng nói với Diệp Hiên:.
- Sư thúc, không bằng cứ như vậy quên đi, dù sao bọn họ cũng không có thương tổn cho ta.
- Ha ha.
Nghe Tuyết Cơ nói, Diệp Hiên cất tiếng cười to, xoa xoa đầu của Tuyết Cơ, âm thanh bình thản nói:.
- Nha đầu ngươi quá mức lương thiện, lại không biết lòng người khó lường, hôm nay nếu không phải sư thúc tới đúng lúc, ngươi đã sớm bị bọn họ đánh chết.
Nghe diệp Hiên nói, Tuyết Cơ hơi xấu hổ cúi đầu, biết Diệp Hiên nói không sai.
- Tuyết Cơ, hôm nay để cho sư thúc dạy ngươi, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, trong tam giới này cái gọi nhân từ cùng lương thiện đều là thứ vô dụng, chỉ có đạp hài cốt địch nhân từng bước tiến về phía trước mới có thể làm cho ngươi đi lên tuyệt đỉnh.
Diệp Hiên không còn tươi cười, âm thanh cực kỳ băng hàn, thời không đều sụp đổ, uy năng thiên đế khuếch tán tám phương.
- Giết bọn họ, một người không lưu.
Ý chí thiên đế, trấn sát vạn vật, không người nào có thể nghịch, không ai dám làm trái.
Khi Diệp Hiên vừa dứt lời, Thiên Đình chiến cổ cuồng bạo lôi động, khí tức sát sinh vạn vật nở rộ, mười vạn thiên binh giơ binh khí trong tay lên, nâng đỡ Kim Vân che trời trấn giết đến Thái Hư sơn mạch.
Trốn!
Không có bất kỳ do dự nào, càng không dám có bất kỳ phản kháng, khi Diệp Hiên hạ lệnh tất sát, sắc mặt Thái Hư chân nhân trắng bệch đến cực điểm, biết hôm nay Thái Hư đạo môn xong, hắn lẩn trốn vứt bỏ đệ tử môn nhân, điên cuồng chạy trốn về phương xa.
- Muốn đi, đã hỏi bổn tiên chưa?
Vong Tình Tà Tiên dữ tợn cười to, Tà Đạo tiên quang nổ tung hư không, trực tiếp ngăn cản Thái Hư chân nhân, một thanh Huyết Sắc Thiên Kiếm đánh nát hư không, trực tiếp chém giết đến Thái Hư chân nhân.
- Diệp Thiên Đế, ta là tiên nhân Đại La của Xiển giáo, ngài cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?
Đối mặt với Vong Tình Tà Tiên, sắc mặt Thái Hư chân nhân trắng bệch, biết mình căn bản không phải đối thủ của hắn, cất tiếng gầm nhẹ với Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể thả hắn một con ngựa.
Đáng tiếc, đối với loại nhân vật Đại La nhị trọng thiên như Thái Hư chân nhân. Diệp Hiên căn bản không để vào trong mắt, cái gọi là Xiển giáo nhất mạch càng sẽ không để cho Diệp Hiên có nửa điểm kiêng kỵ.
- Thời gian một nén nhang, bổn đế không hy vọng nhìn thấy Thái Hư sơn mạch có một người sống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận